Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 2: Không phải ngài ấy không thích trẻ con sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhưng mời thêm thái y đến khám thì cũng được.”

Lệ phi:?!

Thượng Quan Lẫm lạnh giọng phân phó: “Tiểu Trần Tử, ngươi tới Thái Y Viện mời Hứa thái y đến đây.”

[Quá tốt rồi! Cha bạo quân thật đúng là anh minh thần võ! Thông minh cơ trí! Liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỷ kế của Lệ phi!]

Thượng Quan Lẫm cong môi đắc ý.

Đó là đương nhiên.

Nhưng mà sao chỉ khen có một câu thôi vậy……

Hứa thái y rất nhanh đã đến nơi, sau khi bắt mạch cho Thượng Quan Tuế xong thì khom người báo cáo kết quả.

“Tiểu công chúa bị ốm bình thường thôi, vi thần kê mấy đơn thuốc, cố gắng chăm sóc trong nửa tháng là được.”

Thần phi nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá, Tuế Tuế của bà được cứu rồi.

Trương thái y thấy tình thế không ổn, lập tức xin tha nhận sai.

“Là y thuật của vi thần không tinh, suýt chút nữa hại công chúa, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

Nghe Trương thái y nói vậy, Thượng Quan Tuế không khỏi chửi thầm trong lòng.

[Hừ, cái gì mà không tinh thông chứ, rõ ràng là cố ý hại người, ngươi đã bỏ không ít mấy thứ độc hại vào trong chén thuốc của ta rồi!]

[Không có chút y đức nào hết! Người và Lệ phi cấu kết làm việc xấu, mục đích muốn hại chết ta, đúng là đồ xấu xa!]

Sắc mặt Thượng Quan Lẫm càng thêm lạnh lùng.

Kết quả chẩn bệnh của Hứa thái y đã khiến ông hoàn toàn tin vào lời mà Tuế Tuế nói.

“Hứa thái y, mau nhìn xem chén thuốc này có gì bất ổn không.”

Thượng Quan Lẫm chỉ vào chén thuốc trên bàn.

Hứa thái y cẩn thận kiểm tra, sau đó lập tức cau mày.

“Thuốc này có nhiều thành phần không tốt cho công chúa, thậm chí còn có thể làm tăng thêm bệnh tình.”

Thượng Quan Lẫm nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét về phía Trương thái y quỳ dưới đất.

“Trương thái y, ngươi dám cố ý mưu hại công chúa!”

Trương thái y lập tức hoảng loạn ngẩng đầu lên, “Vi thần, đều là vi thần nhất thời hồ đồ……”

Ông ta mở miệng thở dốc, còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Lệ phi chặn họng.

Đúng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ phi tràn đầy bi thương.

“Hoàng Thượng! Vậy mà Trương thái y lại dám mưu hại công chúa, thần thϊếp thật sự không ngờ ông ta lại là hạng người như vậy!”

[Cái gì vậy trời, phản xạ nhanh thật đấy, thế mà đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu Trương thái y rồi, rõ ràng ông ta là do ngươi sai khiến mà!]

[Hừ, ông cha bạo quân này của ta không phải định tin mấy câu vớ vẩn của Lệ phi đấy chứ! Đúng là quỷ háo sắc!]

Thượng Quan Lẫm:……

Làm gì có chứ……

Tiểu khuê nữ này của ông đúng là không lưu tình chút nào.

Thần phi nhìn Trương thái y ấp a ấp úng, mày liễu hơi nhíu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy hϊếp.

“Mưu hại công chúa chính là tội lớn! Việc này sẽ liên luỵ đến toàn bộ cửu tộc! Nhưng nếu ngươi mở miệng nói ra kẻ chủ mưu sau lưng thì ta có thể cầu xin Hoàng Thượng bảo toàn tính mạng cả nhà ngươi!”

Trương thái y nháy mắt bị sợ tới mức cả người phát run.

Vì 500 lượng bạc của Lệ phi có thật sự đáng giá để đánh đổi người nhà không?

[Oa! Mẫu thân thật lợi hại! Trực tiếp bắt chẹt được Trương thái y rồi!]

[Mẫu thân quả là vừa có dũng vừa có mưu, quá thông minh! Thật là lợi hại! Thích quá đi!]

[Muốn được ôm mẫu thân! Hihi ~]

Thượng Quan Lẫm đều nghe thấy tất cả:……

Vì sao khen Thần phi được tận ba câu! Khen ông thì chỉ có một câu!

Ông cũng rất lợi hại mà!

Thượng Quan Lẫm đặt chén trà trong tay xuống, trong lòng chua lòm.

Trà thì ngon đấy nhưng không uống nổi nữa.

Trương thái y run rẩy ngẩng đầu, nhắm mắt thốt ra.

“Là Lệ phi! Là Lệ phi! Đều là Lệ phi chỉ thị!”

Lệ phi bị dọa đến cả kinh, vội vàng dập đầu.

“Hoàng Thượng minh giám! Thần thϊếp không có! Chắc chắn là Trương thái y vu hãm thần thϊếp!”

Trương thái y quay đầu căm tức: “Lệ phi nương nương, 500 lượng bạc mà người cho vi thần vẫn còn ở trong nhà vi thần đấy!”

Lệ phi giảo biện: “Ngươi có chứng cứ gì mà nói 500 lượng đó là ta cho ngươi?!”

“Lệ phi nương nương, sao người có thể trở mặt như vậy?!”

[Ha ha, chó cắn chó, đúng là kịch hay ~]

[Mắng hăng nữa lên! Đánh nhau luôn!]

Thần phi, Thượng Quan Lẫm:……

“Mau kéo hai người này xuống, giao cho Thận Hình Ty, nghiêm hình tra tấn.”

Thượng Quan Lẫm lạnh giọng phân phó.

Vậy mà lại dám hại Tuế Tuế của ông, nhất định phải trả giá thật đắt!

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng đừng mà! Thần thϊếp bị oan!”

Lệ phi lớn tiếng kêu khóc, dung nhan xinh đẹp được trang điểm kỹ càng giờ đã lộ rõ vẻ ghen ghét xấu xí.

Bà ta vào cung đã được 5 năm nhưng vẫn chưa có con.

Cho nên cực kỳ ghen ghét những phi tần có con!

Thần phi không có gia thế, Hoàng Thượng cũng không sủng ái, là đối tượng tốt nhất!

Bà ta thật sự nghĩ mãi ra, rõ ràng kế hoạch này không chút sơ hở, sao lại bị phát hiện……

Rốt cuộc đã sai ở đâu cơ chứ……

Nghe thấy tiếng kêu khóc của Lệ phi, Thượng Quan Tuế cũng vui vẻ hơn.

[A ha ~ người xấu bị bắt rồi ~]

[Thật tốt quá đi! Cha bạo quân đúng là vĩ đại, chính là Bao Thanh Thiên!]

Thượng Quan Lẫm đang định đắc ý thì lại nghe thấy giọng nói non nớt tiếp tục vang lên.

[Chỉ tiếc là 2 năm sau, haiz……]

Thượng Quan Lẫm dựng lỗ tai lên.

Cái gì mà 2 năm sau?

2 năm sau ông làm sao?

Nhưng ông đợi cả nửa ngày cũng không thấy có gì, Thượng Quan Lẫm gấp gáp bước nhanh đến chỗ Thượng Quan Tuế.

Phát hiện con bé ngủ mất rồi!

Hai mắt Thượng Quan Tuế nhắm chặt, hai tay nắm tay gối lên bên má trắng sữa, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Thượng Quan Lẫm lập tức thấy lòng mình mềm nhũn ra.

Đây là tiểu nữ nhi của ông ư?

Ngày nào ông cũng bận rộn việc triều chính nên không thân với các con, một năm cũng chỉ gặp chúng được vài lần.

Bây giờ mới nhận ra cảm giác cho tiểu nữ nhi là thế này……

Trong lòng cảm thấy ấm áp, như được đổ cả bình mật ong ngọt ngào.

Hơn nữa, Tuế Tuế không gọi ông là phụ hoàng, mà gọi là cha……

Ông thích cách xưng hô này, không có sự lạnh nhạt của hoàng thất, chỉ là quan hệ cha con bình thường.

Không sao, ông sẽ coi như chưa nghe thấy hai chữ bạo quân lúc đầu.

Thượng Quan Lẫm duỗi tay chọc chọc vào má Thượng Quan Tuế, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Đây là Hoàng Thượng mà bọn họ biết sao?

Không phải ngài ấy không thích trẻ con sao?

Bây giờ vậy mà lại…… Dịu dàng với tiểu công chúa như vậy ?!

“Hoàng Thượng, Binh Bộ vừa mới gửi bản tấu đến.” Trần công công thấp giọng bẩm báo.

“Biết rồi, lát nữa nói sau.”

Thượng Quan Lẫm lạnh lùng đáp lại.

Ông muốn chờ Tuế Tuế tỉnh dậy.

Hôm nay nhất định phải biết 2 năm sau sẽ xảy ra chuyện gì?!

Thượng Quan Lẫm cứ chờ như vậy, chờ ở trong Bích Hoa Cung của Thần phi đến tận chập tối.

Thượng Quan Tuế vẫn đang ngủ……

Rất nhanh, chuyện Hoàng Thượng ở trong cung của Thần phi suốt một ngày đã lan truyền khắp toàn bộ hậu cung.

Các cung nữ, thái giám thảo luận sôi nổi.

“Thần phi không phải đã sớm thất sủng rồi sao? Vậy mà lần này Hoàng Thượng lại ở cung của nàng ta cả một ngày! Hoàng Thượng chưa bao giờ ở lại cung của phi tần vào ban ngày đâu.”

“Ai mà biết được? Tâm ý của Hoàng Thượng thì chúng ta làm sao mà đoán được chứ.”

“Mặc kệ thế nào đi nữa, giờ nhất định phải đi nịnh bợ Bích Hoa Cung nhiều vào!”

Thượng Quan Lẫm chờ đến buổi tối, vẫn không thấy Thượng Quan Tuế tỉnh ngủ.

Nhưng tấu chương hôm nay vẫn còn đang chờ ông về xử lý, sau khi dùng bữa tối ở chỗ Thần phi xong thì Thượng Quan Lẫm về Ngự Thư Phòng.

Hôm sau.

Thượng Quan Tuế ngáp một cái, từ từ mở to mắt.

[Quá đã, ngủ một giấc thoải mái thế này quá là đã ~]

[Không cần phải đi làm cũng không cần đi học chính là tuyệt nhất ~]

Thượng Quan Tuế phát hiện, từ sau khi nàng xuyên vào cơ thể này thì hình như đã chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, bản thân càng ngày càng giống đứa nhóc ba tuổi.

Nghe thấy âm thanh, Thần phi dừng việc thêu thùa lại.

Ừm, Tuế Tuế của bà dậy rồi.

Thần phi đi đến bên giường, duỗi tay sờ lên trán Thượng Quan Tuế.

Thấy nàng đã hạ sốt, không khỏi thở phào một hơi.

Đêm qua Hứa thái y châm cứu cho Tuế Tuế mới giúp độc tố trong cơ thể được đào thải bớt một nửa, hôm nay quả nhiên đã hạ sốt.

“Tuế Tuế, con thấy thế nào rồi?”

Thượng Quan Tuế chớp chớp đôi mắt, ú ớ hai tiếng.

“A a ——”

[Huhu, mẫu thân ơi, họng của con đau quá, con không nói được ~]

Thần phi vuốt ve gò má Thượng Quan Tuế.

“Tuế Tuế ngoan, Hứa thái y nói, con là bị trúng gió dẫn đến ốm sốt, chỉ cần uống thuốc đều đặn là có thể khỏi bệnh.”

[Vâng vâng, mẫu thân thật dịu dàng, yêu mẫu thân quá đi ~]

[Muốn ôm mẫu thân, hihi ~]

Khóe miệng Thần phi hơi cong lên.

Nhưng vào đúng lúc này, ngoài cửa điện ngoại vang lên giọng của Trần công công.

“Thần phi nương nương, Hoàng Thượng hỏi bệnh của Ngũ công chúa đã đỡ hơn chưa? Hoàng Thượng muốn Ngũ công chúa tới Ngự Thư Phòng một chuyến.”
« Chương TrướcChương Tiếp »