Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 4: Tiểu khuê nữ của ông quá đáng yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Quan Tuế ngồi trên long ỷ, vung vẩy đôi chân nhỏ, nội tâm điên cuồng chửi thầm.

[Tên Trấn Bắc hầu này không hề đơn giản chút nào, ông ta muốn làm hoàng đế đến sắp điên rồi, trong nhà còn may đến bảy, tám bộ long bào rồi ấy chứ.]

[2 năm sau, Trấn Bắc hầu sẽ khởi binh tạo phản, cha bạo quân bị gian tế của Trấn Bắc hầu đâm bị thương….]

[Mặc dù cuối cùng bình ổn được chiến loạn nhưng thân thể của cha không còn được như trước nữa, tính cách càng ngày càng dễ nóng giận, trở thành bạo quân mà ai cũng chán ghét.]

[Dân chúng Đại Nguyệt quốc rơi vào cảnh lầm than, quan lại bạo ngược hoành hành, thật là đáng thương….]

[Ông cha ngốc này đến bây giờ còn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của Trấn Bắc hầu!]

[Haiz, nhưng dù Trấn Bắc hầu có thất bại thì khoảng mười năm sau, nam chính Tiêu Tử Uyên thượng vị thành công, còn lập ra vương triều mới.]

Thượng Quan Lẫm nghe đến đó, trong lòng chấn động.

Tuế Tuế nói chuyện 2 năm sau là Trấn Bắc hầu tạo phản!

Ông thật sự không bao giờ nghĩ tới việc Trấn Bắc hầu sẽ mưu phản!

Trấn Bắc hầu có chiến công hiển hách, giúp ông bình định Tây Bắc, ông thật sự tín nhiệm Trấn Bắc hầu.

Ông không muốn trở thành người tàn bạo như tiên đế, ra tay sát hại công thần.

Trấn Bắc hầu luôn luôn cung kính với ông, không ngờ rằng……

Tất cả tín nhiệm và thật lòng đều bị cho chó ăn rồi!

“Vi thần bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Trấn Bắc hầu tiến vào trong điện, dập đầu thỉnh an như mọi khi.

Lúc quỳ xuống đất thì đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn mình.

Trấn Bắc hầu ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Lẫm, phía sau lưng lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Sao Hoàng Thượng lại nhìn ông ta bằng ánh mắt đó……

Không lẽ ý định mưu phản của ông ta bị phát hiện?

Không thể nào, việc này được thực hiện vô cùng kín kẽ, sao có thể bị phát hiện được?

Chắc là do hôm nay tâm trạng Hoàng Thượng không vui.

“Đứng dậy đi.”

Thượng Quan Lẫm cố gắng kìm chế cảm xúc của mình lại, bây giờ chưa thể rút dây động rừng được.

Trấn Bắc hầu nghe vậy, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Ông ta biết mà, Hoàng Thượng làm sao mà phát hiện ra được, chẳng phải vẫn như bình thường đây sao.

Trấn Bắc hầu chắp tay, nói ra mục đích đến đây hôm nay.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, lương thực trong quân đội đang thiếu rất nhiều, cần được bổ sung ạ.”

Thượng Quan Lẫm không trả lời, ông muốn nghe Tuế Tuế nói trước.

Quả nhiên, Trấn Bắc hầu vừa dứt lời, trong lòng Thượng Quan Tuế bắt đầu liên tục chửi bậy.

[Cho ngươi cái đuôi thì chắc phải vểnh lên tận trời rồi! Nói dối không chớp mắt! Lương thực kia rõ ràng là do ngươi độc chiếm!]

[Ngươi không chỉ độc chiếm lương thảo mà còn cướp cả ruộng đất của người dân! Dùng tiền ngân sách của triều đình để huấn luyện ám vệ!]

[Chỗ tiền đó gần như không được dùng cho các tướng sĩ tí nào!]

Nếu không phải bận tâm bây giờ mới có ba tuổi thì có lẽ Thượng Quan Tuế đã xông lên tát Trấn Bắc hầu một cái rồi.

Loại người này căn bản không xứng làm tướng quân!

Ông ta vừa không yêu dân, cũng không yêu binh lính, trong lòng chỉ có bản thân!

Thượng Quan Lẫm siết chặt nhẫn phỉ thúy ở ngón tay cái, toàn bộ gân xanh nổi cả lên.

Tên Trấn Bắc hầu này thật đáng chết!

Nếu không phải nhờ Tuế Tuế thì có khi phải đến tận 2 năm sau, ông mới phát hiện ra mình luôn bị người khác lừa dối thế này!

Thượng Quan Lẫm trầm giọng nói: “Chuyện lương thảo thì trẫm đã biết, nhưng bây giờ quốc khố đang thiếu thốn, tạm thời không dư tiền để phát cho quân đội.”

Trấn Bắc hầu nghe vậy thì lập tức ngây ngốc.

A? Hoàng Thượng từ chối ông ta?

Trước kia rõ ràng ông ta muốn cái gì thì Hoàng Thượng đều cho sao?

Đầu óc bắt đầu hỗn loạn, nói chuyện cũng bị nói lắp.

“Hoàng Thượng…… Nhưng mà quân đội, các tướng sĩ thật sự không thể chờ đợi được.”

Ánh mắt Thượng Quan Lẫm sắc bén: “Trấn Bắc hầu, trẫm nhớ rõ là mới một thời gian trước đã cho ngươi một lượng lương thảo khá lớn rồi cơ mà, sao lại hết nhanh vậy?”

“Hay là…… Ngươi đã chiếm làm riêng hết rồi?”

Trấn Bắc hầu nghe vậy thì lập tức quỳ xuống.

“Vi thần không dám! Vi thần không dám! Vi thần tuyệt đối không dám.”

[Ha ha, cái gì mà không dám, ngươi quá dám ấy chứ!]

[Mỗi lần triều đình phát lương thảo, đều sẽ bị ngươi tham ô một nửa! Binh lính nào mà dám phản kháng đều sẽ bị ngươi gϊếŧ chết!]

[May mà cha bạo quân lợi hại, đã nhận ra được chỗ bất thường rồi!]

Bây giờ ông nhận ra chỗ bất thường của Trấn Bắc hầu là có thể kịp thời ngăn được chuyện tương lai xảy ra, bi kịch trong truyện gốc nhất định sẽ thay đổi.

Dù sao thì trước khi xảy ra phản loạn, ông vẫn luôn là minh quân mà!

Giọng Thượng Quan Lẫm lạnh lẽo như băng giá.

“Chưa gì đã dùng hết lương thảo rồi, vậy thì chỉ có thể là người làm tướng quân như ngươi có vấn đề, phạt bổng một năm, tự về nhà suy nghĩ lại đi!”

Trấn Bắc hầu kinh ngạc há hốc mồm.

A?

Không những không được lương thảo? Mà còn bị phạt bổng?!

Trấn Bắc hầu còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Thượng Quan Lẫm chặn họng lại.

“Đi ra ngoài! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!”

Trấn Bắc hầu không dám làm gì, chỉ có thể vác cái mặt xám xịt như chó nhà có tang mà rời đi.

[Ô hô! Cha bạo quân thật quá tuyệt vời!]

[Như vậy xem ra có thể tránh được việc xảy ra phản loạn 2 năm sau rồi!]

[Được rồi, được rồi, sau này con sẽ không gọi người là bạo quân nữa!]

Thượng Quan Lẫm nghe được suy nghĩ của Thượng Quan Tuế thì khóe môi thầm nở nụ cười.

Thật tốt quá, cuối cùng Tuế Tuế cũng không gọi ông là bạo quân nữa, ông không muốn trở thành bạo quân đâu.

Chỉ cần xử lý Trấn Bắc hầu là có thể chặt đứt được việc phản loạn của 2 năm sau rồi!

Ông sẽ không trở thành bạo quân mà Tuế Tuế chán ghét.

Còn về câu nói kia của Tuế Tuế, 10 năm sau, Tiêu Tử Uyên phản loạn, có thể tạm thời để sang một bên đã.

Bởi vì……

Ông còn không biết Tiêu Tử Uyên là ai?

Nhưng mà cái tên này nghe cứ quen quen, nhất thời chưa nhớ ra là ai.

Thượng Quan Lẫm cầm lấy chén trà, thong thả uống một ngụm.

Xem ra quyết định đưa Tuế Tuế tới Ngự Thư Phòng là đúng đắn.

Con bé quả nhiên là ngôi sao may mắn của ông, là bảo bối trời cao ban cho.

Thượng Quan Lẫm dịu dàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh Thượng Quan Tuế.

Thượng Quan Tuế chớp chớp hai mắt, không hiểu gì.

Nhưng nàng vẫn đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, ẩn hiện má lúm đồng tiền ở hai bên má.

Thượng Quan Lẫm thấy Thượng Quan Tuế cười, trái tim như mềm nhũn ra.

Tiểu khuê nữ của ông quá đáng yêu.

Thượng Quan Lẫm cầm lấy miếng bánh trên bàn, đưa đến bên miệng Thượng Quan Tuế.

“Tuế Tuế nếm thử đi, đây là bánh hoa quế mà Ngự Thiện Phòng mới làm đấy, ăn thử xem có thích không?”

Thượng Quan Tuế vừa cho vào miệng thì đôi mắt đã lập tức sáng lên, gật đầu thật mạnh.

[Ngon quá đi! Đây là bánh hoa quế ngon nhất mà ta từng ăn!]

Khóe miệng Thượng Quan Lẫm cong lên, đang định lấy thêm cái nữa thì Trần công công tiến vào bẩm báo.

“Hoàng Thượng, Đại hoàng tử cầu kiến ở ngoài điện.”

“Cho nó vào.”

Thượng Quan Lẫm bón xong miếng bánh cầm trong tay.

Lúc này mới ngước mắt lên, khôi phục lại dáng vẻ đế vương ít nói ít cười.

Rất nhanh có một thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu trắng đi vào trong điện.

Diện mạo của Thượng Quan Giác và Thượng Quan Lẫm giống nhau đến sáu phần, đều có mày kiếm mắt đen, mũi thẳng.

Chỉ là sắc mặt Thượng Quan Giác lại tái nhợt, trên môi không có tí huyết sắc nào, cả người trông rất ốm yếu.

Nhưng dáng người vẫn thẳng như tùng như trúc, cao quý lại lạnh lùng.

Thượng Quan Giác tiến vào trong điện, dập đầu thỉnh an.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Thượng Quan Lẫm xua tay: “Đứng dậy đi.”

Thượng Quan Giác vừa mới đứng dậy thì bên tai vang lên một giọng nói trẻ con.

[Ồ ~ đây là đại hoàng huynh sao?]

[Đúng là gió to thổi khung cửa, đẹp trai quá đi!]

[Muốn được ôm đại ca! Thích soái ca nhất trên đời!]

Thượng Quan Lẫm nghe được tất cả:……

Sao ai cũng được khen tới tận ba câu.

Còn ông thì chỉ có một câu, chậc châc……

Thượng Quan Giác thì lập tức ngây ngốc tại chỗ.

Âm thanh gì vậy?!

Kêu hắn là đại ca, giọng nói nghe rất giống trẻ con.

Hay là……

Thượng Quan Giác ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào đôi mắt to tròn xinh đẹp ở phía trên án thư.

Đây là ngũ muội muội?
« Chương TrướcChương Tiếp »