Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 6: Hắn đúng thật là có thích Tiêu Vận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Quan Tuế nghe thấy vậy thì khóe miệng giật giật.

Bề ngoài thì vẫn là đứa nhóc ba tuổi bình thường nhưng trong nội tâm đã bắt đầu điên cuồng dậy sóng.

[Phục thật đấy, cơ thể không khỏe thì tìm thái y đi, tới tìm cha ta làm gì, cha ta cũng có biết khám bệnh đâu!]

[Chẳng qua cũng chỉ là vài trò xiếc thôi ~]

[Đại móng heo như cha ta đây thì chắc kiểu gì cũng bị lừa, chậc chậc.]

Thượng Quan Lẫm:……

Cái gì mà đại móng heo?

Vốn dĩ ông cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi nghe Tuế Tuế nói.

Bệnh của Nhu phi đúng là bị thường xuyên thật, hầu như lần nào cũng bệnh đúng lúc ông đến chỗ của phi tần khác.

Nếu là trước kia thì có lẽ ông sẽ đi thăm, nhưng bây giờ ……

Thượng Quan Lẫm nhíu mày: “Nói với Nhu phi, bảo nàng ấy tự mời thái y tới khám đi, trẫm không có thời gian.”

[Oa, cha thật sự từ chối Nhu phi]

[Đại móng heo có tiến bộ, cần được khen thêm một chút~]

Thượng Quan Lẫm:……

Cái gì mà khen thêm một chút? Đáng lẽ phải nên khen nhiều chút chứ?

Thôi thôi, Tuế Tuế nguyện ý khen ông đã là tốt lắm rồi.

Nhưng phải đến bao giờ thì Tuế Tuế mới có thể khen ông được ba câu đây?

Thượng Quan Tuế xúc bát cơm ăn liên tục.

Thần phi và Thượng Quan Lẫm đều rất dịu dàng nhìn nàng.

Tuế Tuế ăn cơm cứ như chú heo con vậy.

Thượng Quan Tuế ăn uống no nê xong thì dựa vào lòng Thần phi, chớp chớp hai mắt nhìn Thượng Quan Lẫm đang uống trà.

[Sao cha vẫn chưa đi ~]

[Đừng làm muộn giờ đi ngủ của con và mẫu thân chứ!]

[A ~ mệt quá đi, muốn được ôm mẫu thân xinh đẹp đi ngủ!]

Thượng Quan Lẫm:……

Làm gì mà ghét bỏ ông quá vậy.

Nhưng Thượng Quan Lẫm cũng có thể hiểu được, từ lúc Tuế Tuế sinh ra đến bây giờ, ông chưa từng làm thân với con bé bao giờ, Tuế Tuế không thân với ông cũng là bình thường.

Nhưng không sao, ông sẽ từ từ bồi thường cho Tuế Tuế.

Thượng Quan Lẫm uống trà xong, trò chuyện một lúc, sau đó mới quay về Ngự Thư Phòng tiếp tục xử lý chính vụ.

Ngoài chuyện Trấn Bắc hầu thì còn có rất nhiều việc cần xử lý.

Hôm sau.

Thượng Quan Lẫm nhìn Thượng Quan Tuế vẫn còn ngủ say trong lòng ngực.

Thở dài.

Ông đưa Tuế Tuế tới Ngự Thư Phòng, chính là muốn nghe suy nghĩ của con bé.

Để nhìn xem còn gian thần nào nữa không!

Nhưng lại chưa nghĩ tới trường hợp, mặt trời lên cao thế này rồi mà Tuế Tuế còn chưa dậy……

May mà không đưa con bé đi lâm triều, nếu không thì chắc Tuế Tuế ngủ hết cả thời gian lâm triều mất.

Nhưng ông lại không đành lòng đánh thức Tuế Tuế dậy, cứ để con bé tự tỉnh vậy.

“Hoàng Thượng, Ngự Thiện Phòng mang canh cá tới ạ.” Trần công công nhẹ giọng nói.

Thượng Quan Lẫm gật đầu: “Đã biết.”

Cả một buổi sáng xử lý chính vụ, ông cũng có hơi đói bụng rồi.

Thượng Quan Lẫm vừa mở bát canh cá ra thì phát hiện đứa nhóc trong lòng ngực lập tức mở mắt.

Còn nhìn không chớp mắt vào bát canh cá trong tay mình.

[Bị mùi thơm đánh thức ~ món canh cá này nhìn ngon thật đấy!]

Thượng Quan Lẫm: Nữ nhi…… Hình như có hơi tham ăn.

Cuối cùng thì bát canh cá này đều chui hết vào bụng Thượng Quan Tuế.

Thượng Quan Tuế vui vẻ ăn canh cá, đúng lúc này nghe thấy giọng của Thượng Quan Giác.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi.”

Thượng Quan Lẫm lạnh nhạt nói: “Việc Trấn Bắc hầu tham ô quân lương sẽ giao cho con xử lý.”

“Nhi thần tuân mệnh.”

[Có vẻ phụ hoàng bắt đầu hành động rồi, phen này nhất định quỷ kế của Trấn Bắc hầu sẽ thất bại!]

[Mình cũng có thể an tâm sống cuộc sống ăn no ngủ kỹ rồi ~]

Hai người lại trò chuyện thêm vài việc khác.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Thượng Quan Lẫm đột nhiên nói: “Nghe nói trong chén thuốc của con bị người khác hạ độc?”

Thượng Quan Giác nghi hoặc: “Sao phụ hoàng lại biết?”

Không phải chỉ có hắn mới có thể nghe được suy nghĩ của Ngũ muội muội thôi sao?

Thượng Quan Lẫm: “Là Hứa thái y nói cho trẫm, ông ta nói sáng hôm nay con cầm chén thuốc đó tới chỗ ông ta, còn hỏi là trong này là loại độc gì?”

Hôm nay đúng là ông có nghe nói về việc Đại hoàng tử tới tìm Hứa thái y để dò hỏi về loại độc trong chén thuốc kia.

Nhưng Tuế Tuế mới là người chân chính cho ông biết sự thật.

Nhưng cái này không thể nói cho đại nhi tử biết được, dù sao thì cũng chỉ có mình ông nghe thấy suy nghĩ của Tuế Tuế thôi.

Thượng Quan Giác gật đầu, tin câu trả lời này.

Đúng là sáng nay hắn có đi tìm Hứa thái y.

Nhưng đáng tiếc là đến cả Hứa thái y cũng không biết bên trong là loại thuốc độc gì.

Thượng Quan Lẫm nhìn sắc mặt tái nhợt của đại nhi tử, nội tâm lại thấy quặn đau.

Đúng là ông đã quá vô tâm với các con rồi……

“Đã điều tra ra ai là kẻ đứng sau chưa?”

“Nhi thần vẫn chưa điều tra ra.”

Trong miệng Thượng Quan Tuế thì đang ăn canh cá nhưng trong nội tâm đã điên cuồng chửi bới.

[Còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là Hiền phi rồi!]

[Tiêu Vận chính là người của Hiền phi, kể cả việc cứu đại ca năm trước cũng là bọn họ cố ý sắp đặt!]

[Nhưng cả Hiền phi và Tiêu Vận đều là người rất thận trọng, có khi mấy người không tìm ra được sơ hở của bọn họ đâu.]

Thượng Quan Lẫm:?!

Thượng Quan Giác:?!

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đó lại là Hiền phi!

Thượng Quan Lẫm xoay nhẫn phỉ thúy ở ngón tay, im lặng không nói gì.

Nếu Hiền phi là người chủ mưu hãm hại sau lưng thì e là chuyện này khó xử lý rồi.

Ông không phải bạo quân, không thể bất phân trắng đen mà đi bắt Hiền phi lại.

Hiền phi sinh được Tam hoàng tử, mẫu tộc lại là Trấn Bắc hầu có thế lực khổng lồ.

Tuy ông đang chuẩn bị xử lý Trấn Bắc hầu, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể làm xong trong một sớm một chiều được.

Cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Thượng Quan Giác nghe suy nghĩ của Thượng Quan Tuế xong, trong đầu lập tức nảy ra một ý.

“Phụ hoàng, nhi thần có một ý, hay là chúng ta thử dùng chiêu dẫn rắn xuất động để tìm ra kẻ đứng sau lưng.”

Thượng Quan Tuế nghe vậy thì cũng đặt bát canh cá xuống, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe.

Phủ Đại hoàng tử.

“Cái gì? Vân Hành đại sư sắp về kinh?”

Tiêu Vận không nhịn được mà kinh hô một tiếng.

“Đúng vậy, Vân Hành đại sư là danh y nổi tiếng, bây giờ đang trên đường hồi kinh, có ông ấy ở đây thì có khi bệnh tình của ta sẽ tốt hơn.”

“Sao vậy, Vận Nhi, nàng không vui thay ta sao?”

Thượng Quan Giác như cười như không nhìn người trước mặt.

Hắn đúng thật là có thích Tiêu Vận.

Nhưng chút tình cảm này đã biến mất ngay sau khi biết chân tướng rồi.

Tiêu Vận cắn môi: “Đương nhiên là vui vẻ, Vân Hành đại sư có thể trở về là điều tốt nhất rồi.”

Ngoài mặt nàng ta cố duy trì nụ cười, nhưng trong nội tâm đang loạn như cào cào.

Vân Hành đại sư sắp về rồi?

Liệu ông ta có tra ra được trong thuốc bị hạ độc không?

Vậy thì kế hoạch của nàng ta và Hiền phi phải làm sao bây giờ?!

Thượng Quan Giác nhìn nét mặt hoảng loạn của Tiêu Vận, khóe môi dần cong lên.

Đêm khuya, một bóng dáng nhỏ gầy lặng lẽ rời khỏi phủ Đại hoàng tử.

Trong bóng tối cách đó không xa, Đường Hành nghi hoặc nói.

“Đại hoàng tử, chúng ta cứ để Tiêu Vận chạy như vậy, lỡ như nàng ta không quay lại nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Thượng Quan Giác khẽ cười: “Không, nàng ta đã ẩn mình bên ta suốt một năm, sao có thể sẽ dễ dàng từ bỏ.”

“Bây giờ nàng ta nhất định là đi tìm Hiền phi để thương lượng đối sách, nếu chuyện này có dính líu được đến Hiền phi thì thành công……”
« Chương TrướcChương Tiếp »