Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 7: Thần phi sẽ chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây cũng là kế hoạch của hắn.

Dùng Vân Hành đại sư tới làm mồi để dụ con cá lớn Hiền phi.

Đường Hành gật đầu khen: “Điện hạ thật thông minh!”

Thượng Quan Giác lắc đầu: “Không phải ta, là Ngũ muội muội.”

Chuyện này nếu không có Ngũ muội muội nhắc nhở thì có lẽ tới tận bây giờ, hắn vẫn không hề biết gì về Tiêu Vận, có khi chết dưới chén thuốc độc của nàng ta lúc nào không hay.

Tình thân trong hoàng gia lạnh nhạt, hắn cũng không thân với các đệ đệ, muội muội.

Nhưng không ngờ lại có người thật lòng đối xử tốt với hắn.

“Đường Hành, có phải lần trước mẫu hậu có đưa tới một hộp đông châu không?”

“Đúng rồi điện hạ, đông châu này rất là quý giá, đến cả Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ có một hộp.”

Thượng Quan Giác gật đầu, phân phó nói: “Ngày mai đưa đến chỗ Thần phi, nói là cho Ngũ công chúa.”

Đường Hành há hốc mồm, vẻ mặt khϊếp sợ.

A?!

Thượng Quan Giác quay đầu: “Ngươi có ý kiến?”

Đường Hành lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ không dám.”

Nhưng hắn vẫn thấy rất kỳ lạ, từ khi nào mà điện hạ nhà mình lại thích Ngũ công chúa vậy?

Có thấy bọn họ trò chuyện với nhau bao giờ đâu?

Lâm Thanh điện.

Hiền phi nghe thị nữ Hồng Ngọc bẩm báo xong thì càng nhíu mày hơn.

“Vân Hành đại sư không phải vẫn luôn đi ngao du bên ngoài sao? Sao tự nhiên lại đến Kinh Thành?”

“Bên Tiêu Vận nói thế nào? Đại hoàng tử có nghi ngờ nàng ta không?”

Hồng Ngọc cúi đầu: “Tiêu Vận nói bây giờ Đại hoàng tử rất chung tình với nàng ta, cái gì cũng ngoan ngoãn phục tùng, không có chút nghi ngờ nào.”

Hiền phi thở phào một hơi, gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

“Ngày Vân Hành đại sư vào kinh, phái người đi trừ khử ông ta đi, bệnh của Đại hoàng tử tuyệt đối không thể chữa khỏi được, nếu không thì Tam hoàng tử làm sao mà đăng cơ được!”

Hồng Ngọc gật đầu: “Nương nương nói phải.”

“Bên Hoàng Thượng sao rồi? Tối hôm nay tới chỗ của ai?”

Hồng Ngọc lắc đầu: “Hôm nay Hoàng Thượng không nghỉ lại ở chỗ ai hết.”

Hiền phi nhấp môi: “Điều này cũng bình thường, Hoàng Thượng vốn dĩ không tới hậu cung.”

Hồng Ngọc: “Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì? Có chuyện gì thì nói mau.”

Giọng Hiền phi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hồng Ngọc: “Nhưng mà tối nay Hoàng Thượng ở lại cung của Thần phi để dùng bữa, đến hôm nay đã liên tục ba ngày rồi.”

“Hơn nữa cho dù Nhu phi có cho người đi mời Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng cũng không tới chỗ nàng ta, vẫn ở lại cung Thần phi, đây là chuyện chưa từng xảy ra.”

Hiền phi nhíu mày: “Thần phi này ngày thường chẳng nói được mấy câu, không ngờ lại là người có tâm kế.”

“Nương nương, chúng ta có cần……”

Hồng Ngọc giơ tay xẹt ngang bên cổ.

Hiền phi cười khẽ, môi mỏng khẽ nói.

“Đương nhiên rồi.”

Hôm sau, Thượng Quan Tuế từ từ mở mắt.

Thấy mình lại xuất hiện ở Ngự Thư Phòng.

Nàng bĩu cái môi nhỏ.

[Không biết ông cha già này của ta cứ đưa ta đến Ngự Thư Phòng làm gì? Một, hai lần thì còn đỡ, đây đã là lần thứ ba rồi!]

[Ứ ừ, muốn được ngủ trong lòng mẫu thân xinh đẹp!]

[Đúng là chẳng thể hiểu nổi, bây giờ ta mới có ba tuổi, cổ họng thì đang đau, nói cũng chẳng nói được, cha cứ mang ta đến đây làm gì?]

Thượng Quan Lẫm đang phê duyệt tấu chương nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Hôm nay ông đã chuẩn bị sẵn bánh ngon của Ngự Thiện Phòng cho Tuế Tuế rồi.

Bèn dỗ dành: “Tuế Tuế có đói bụng không? Ăn chút bánh nhé.”

Thượng Quan Tuế nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, lập tức cầm lấy chiếc bánh.

[Ăn ngon, ăn ngon! Ngự Thiện Phòng làm bánh cho cha, ngon hơn một vạn lần bánh trong cung mẫu thân!]

[Hừm, nếu có bánh ngon để ăn thì đến Ngự Thư Phòng cũng được ~]

Thượng Quan Lẫm nghe vậy thì khóe miệng cong lên.

Tiểu nữ nhi này của ông quả nhiên là ham ăn.

Không uổng công ông dặn dò Ngự Thiện Phòng phải làm loại bánh ngon nhất.

Thượng Quan Lẫm tiếp tục phê duyệt tấu chương, lúc nhìn thấy một cái tên thì mày hơi nhíu lại.

“Lâu Trường Thanh, gϊếŧ người ở tửu lâu……”

Thượng Quan Tuế nghe thấy cái này thì tay ăn bánh khựng lại.

Lâu Trường Thanh?

Đó chẳng phải là đệ đệ của mẫu thân sao, là tiểu cữu cữu của nàng mà?

Xem ra cốt truyện vẫn phát triển như truyện gốc.

Thượng Quan Tuế lập tức bối rối.

Nhưng cổ họng của nàng vẫn chưa khỏi, chỉ nói ra được mấy từ a a.

“A cha a ——”

[Cha ơi! Tiểu cữu cữu bị oan! Hắn không hề gϊếŧ người!]

[Là nhi tử của Trấn Bắc hầu - Lữ Viễn gϊếŧ, là hắn ta cố ý vu oan hãm hại tiểu cữu cữu!]

[Lữ Viễn và tiểu cữu cữu bằng tuổi nhau, cùng tòng quân với nhau, nhưng tiểu cữu cữu có chiến công hiển hách, năng lực vượt qua hắn ta cả một đoạn xa nên Lữ Viễn vẫn luôn ghen ghét tiểu cữu cữu, muốn tìm cơ hội hãm hại tiểu cữu cữu!]

[Người kia là do Lữ Viễn gϊếŧ, nhưng là Kinh Triệu phủ lại sợ thế lực của Trấn Bắc hầu nên chỉ có thể làm theo Lữ Viễn, đẩy tội danh này lên đầu tiểu cữu cữu!]

[Dưới áp lực của Trấn Bắc hầu, Kinh Triệu phủ nhanh chóng kết án, còn phán tử hình tiểu cữu cữu.]

[Sau khi tiểu cữu cữu chết, ngoại tổ phụ đau buồn thành bệnh, mẫu thân thì càng thêm u sầu, không lâu sau thì qua đời…]

Thượng Quan Lẫm nghe vậy thì trong lòng lập tức căng thẳng.

Thần phi sẽ chết?!

Không được, không thể.

Chuyện này nhất định phải điều tra rõ.

Thượng Quan Lẫm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Tuế.

Nhẹ nhàng nói: “Tuế Tuế không cần lo lắng, phụ hoàng tin tưởng Lâu Trường Thanh.”

Ngay sau đó quay đầu lạnh giọng phân phó: “Bãi giá, trẫm muốn đích thân tới Kinh Triệu phủ!”

Kinh Triệu phủ.

“Lâu Trường Thanh, ngươi có nhận tội không?”

Phủ doãn(*) của Kinh Triệu phủ lười nhác dựa vào ghế, thản nhiên đặt câu hỏi.

(*)Phủ doãn: Phủ doãn là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.

Bên trong là một nam nhân mặc y phục trắng đang quỳ gối ở chính giữa, hắn đang bị trói chặt nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Mặt Lâu Trường Thanh lạnh lùng, không chút gợn sóng.

“Ta không nhận, ta không gϊếŧ người.”

Phủ doãn: “Có nhân chứng rồi mà ngươi còn giảo biện, Hình Thiệu kia rõ ràng là ngươi gϊếŧ!”

Mạnh Điền cũng vội vàng chắp tay nói.

“Đúng vậy, đại nhân, lúc ấy ta đứng ở bên cạnh đã nhìn thấy tất cả! Chính là Lâu Trường Thanh sát hại Hình Thiệu!”

Lâu Trường Thanh chán ghét nói: “Mạnh Điền ngươi là người của Lữ Viễn, Lữ Viễn bảo nói cái gì thì đương nhiên phải nói cái đó.”

Lữ Viễn mặc cẩm y đứng bên cạnh thản nhiên nở nụ cười đắc ý.

Lâu Trường Thanh có võ nghệ cao cường thì sao?

Ở trước mặt Lữ gia thì hắn chính là một con kiến.

Hắn ta muốn dẫm chết thì cứ dẫm chết!

Phủ doãn thì ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng nói khinh miệt.

“Tội phạm Lâu Trường Thanh không chịu nhận tội, nhưng chứng cứ đã vô cùng xác thực, như vậy thì bản quan xin tuyên án ——”

Lâu Trường Thanh lập tức kích động, thống hận nói hết bất mãn trong lòng.

“Ngươi đánh chết ta đi! Cho dù có đánh chết thì ta cũng sẽ không nhận! Ta không phục!”

“Lữ Viễn ỷ vào phụ thân là Trấn Bắc hầu, bao năm qua đã hoành hành ngang ngược trong kinh thành, mỗi tháng đều có bá tánh chết trong tay hắn ta, từng cọc án này, quan phụ mẫu Kinh Thành các ngươi đã xử lý như thế nào hả?!”
« Chương TrướcChương Tiếp »