Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 9: Cuối cùng tiểu cữu cữu cũng được cứu!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lúc chạng vạng ngày hôm qua, vốn dĩ thần và Hình Thiệu cùng lên phòng riêng ở tầng ba để ăn cơm, không biết Lữ Viễn nghe ngóng được ở đâu lại biết được thần ở đấy.”

“Hắn ta và tiểu nhị Mạnh Điền đẩy cửa tiến vào, lúc ấy Lữ Viễn đã uống đến say khướt, vừa nhìn thấy thần đã bắt đầu mắng chửi.”

“Hình Thiệu không nhịn được bèn mở miệng châm chọc, Lữ Viễn bạo nộ, sau đó cầm lấy bình hoa bên cạnh đập thẳng vào đầu Hình Thiệu khiến huynh ấy chết ngay tại chỗ……”

“Xảy ra án mạng, ông chủ của tửu lâu đã lập tức đi báo quan nhưng không ngờ rằng, Lữ Viễn và Mạnh Điền đã thông đồng với nhau, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu thần.”

“Mà lúc ấy trong phòng, chỉ có bốn người, Hình Thiệu bị bọn họ gϊếŧ, Lữ Viễn và Mạnh Điền thông đồng, thần trở thành hung thủ……”

Lữ Viễn nghe vậy thì tức giận, gân xanh trên cổ nổi lên, gào thét chặn họng Lâu Trường Thanh.

“Ngươi nói bậy! Đó đều là do ngươi gây ra! Ngươi không có chứng cứ!”

Nói xong, hắn ta chạy nhanh đến chỗ Lâu Trường Thanh, muốn ra tay đánh người.

“Mau khống chế hắn lại!” Thượng Quan Lẫm tức giận nói.

Thị vệ đứng bên cạnh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng ấn ngã Lữ Viễn xuống đất, khống chế hoàn toàn hắn ta lại.

[Lữ Viễn này đúng là ngu ngốc, tự nhiên khùng lên như thế chẳng khác nào là thừa nhận tất cả, không biết làm thế nào mà Trấn Bắc hầu lại sinh ra nhi tử ngốc nghếch thế này.]

[Bây giờ xem ra mấu chốt nằm ở Mạnh Điền, nếu hắn ta nói ra chân tướng thì có thể lấy lại được trong sạch cho tiểu cữu cữu.]

Thượng Quan Lẫm gật đầu.

Không hổ là nữ nhi của ông, suy nghĩ rất giống nhau.

Thượng Quan Lẫm không thèm quan tâm đến kẻ điên Lữ Viễn nữa mà chuyển ánh mắt sang Mạnh Điền vẫn luôn im lặng.

“Mạnh Điền, ngươi là nhân chứng duy nhất của vụ án này, vậy ngươi nói thử xem, lúc đó ngươi đã nhìn thấy gì?”

Mạnh Điền nghe vậy, lập tức khẩn trương đến cả người run rẩy.

Bây giờ hắn ta vẫn không rõ rốt cuộc Hoàng Thượng đứng về phía Trấn Bắc hầu hay thật sự muốn điều tra rõ chân tướng?

Nếu hắn ta nói ra chân tướng thì nhất định Trấn Bắc hầu sẽ không bỏ qua cho hắn ta……

Thượng Quan Lẫm nhìn Mạnh Điền quỳ rạp trên đất, bèn cất giọng lạnh lẽo thấu xương.

“Mạnh Điền, ngươi phải biết rằng, khi quân là tội liên luỵ toàn bộ cửu tộc.”

“Ngươi cứ nói đúng sự thật, có trẫm ở đây, xem ai dám động vào ngươi?!”

Mạnh Điền nghe vậy thì chấn kinh trong lòng, chỉ thẳng vào mặt Lữ Viễn mà lớn tiếng nói.

“Hình Thiệu là Lữ Viễn gϊếŧ! Là Lữ Viễn! Cũng là Lữ Viễn ép tiểu nhân nói dối, muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Lâu Trường Thanh! Để Lâu Trường Thanh gánh lấy tội danh này!”

“Xin Hoàng Thượng minh giám! Đều là Lữ Viễn sai tiểu nhân làm!”

“Ngươi nói dối! Ngươi hãm hại ta!”

Lữ Viễn bị bọn thị vệ đè dưới mặt đất, trong miệng vẫn gào thét phản bác.

Mạnh Điền cũng nóng nảy: “Hoàng Thượng, tiểu nhân có chứng cứ!”

“Đêm qua, Lữ Viễn cho tiểu nhân hai nén vàng, bảo tiểu nhân lo liệu vụ này cho tốt, vàng vẫn còn ở trong người tiểu nhân!”

“Nếu không phải Lữ Viễn cho thì sao tiểu nhân lại có được nhiều vàng như vậy chứ!”

Nói xong Mạnh Điền lấy từ trong tay áo ra hai nén vàng.

Thỏi vàng màu vàng óng xuất hiện trước mặt khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cuối cùng Lữ Viễn dừng giãy giụa.

Mắt Thượng Quan Lẫm ánh mắt quét về phía Lữ Viễn, phẫn nộ quát: “Chứng cứ vô cùng xác thực! Nhân chứng lẫn vật chứng đều có đủ! Ngươi còn giảo biện cái gì nữa hả?!”

“Còn không mau cởi trói cho Lâu Trường Thanh, sau đó bắt hung thủ Lữ Viễn lại!”

[Cha quả là anh minh thần võ! Vậy mà đã thẩm vấn ra hung phạm rồi!]

[Cuối cùng tiểu cữu cữu cũng được cứu! Thật tốt quá đi!]

Nhưng sau đó Thượng Quan Tuế nhìn thỏi vàng rơi dưới đất, nụ cười chợt tắt, bất mãn mà rầm rì hai tiếng.

[Lữ Viễn này nhiều tiền thật đấy, tiện tay phất một cái là cho người khác được ngay hai nén vàng, còn mình đến bây giờ còn chẳng có nổi một thỏi!]

[Không vui! Cực kỳ không vui!]

Thượng Quan Lẫm nghe vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Lát nữa về ông phải vào quốc khố tìm xem có đồ gì tốt để mang qua cho Tuế Tuế.

Để ai chịu khổ chứ không thể khiến Tuế Tuế chịu khổ được.

Lâu Trường Thanh cũng nghe thấy suy nghĩ, trong lòng bắt đầu suy tư gì đó.

Chờ về đến nhà, hắn sẽ lấy tiền riêng của mình ra.

Nhờ người đưa vào trong cung cho Tuế Tuế.

Phủ doãn thấy tình thế không ổn, ngã lăn từ trên ghế xuống, bò quỳ đến trước mặt Thượng Quan Lẫm và Thượng Quan Tuế, điên cuồng dập đầu.

“Đều là vi thần sai, là vi thần không biết nhìn người nên mới tin nhầm Lữ Viễn, oan uổng cho Lâu Trường Thanh, xin Hoàng Thượng xử phạt.”

[Ta khinh! Rõ ràng là ngươi và Lữ Viễn cấu kết với nhau hãm hại tiểu cữu cữu của ta, bây giờ thì lại ra vẻ bị che mắt, đúng là đồ mặt dày, không biết xấu hổ!]

[Chán ghét! Chán ghét! Quá chán ghét!]

Thượng Quan Lẫm nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ Thượng Quan Tuế đang không ngừng a a trong cổ họng.

Tuế Tuế thật sự quá đáng yêu.

Cổ họng đang bị thương mà vẫn cố nói chuyện.

Không biết bao giờ cổ họng của Tuế Tuế mới khỏi.

“Bẩm Hoàng Thượng, sự thật không phải như lời phủ doãn đại nhân nói!”

Lâu Trường Thanh vừa được cởi trói lập tức chắp tay, bình tĩnh nói.

Thượng Quan Lẫm khẽ nhíu mày: “Nói.”

[Hay lắm! Tiểu cữu cữu mau nói ra chân tướng đi ~]

[Tiểu cữu cữu đẹp trai quá đi! Rất thích tiểu cữu cữu!]

Nghe thấy Thượng Quan Tuế khen ngợi mình, Lâu Trường Thanh phải cố nén nụ cười trên môi lại, tỏ ra không có việc gì.

“Phủ doãn không phải không biết gì, chuyện này là phủ doãn và Lữ Viễn bày ra, vừa rồi ở đại đường, phủ doãn không nghe lời thần biện hộ, cuối cùng trực tiếp định tội, tất cả sai dịch ở đây đều có thể làm chứng!”

Thượng Quan Lẫm nghe thấy suy nghĩ của Thượng Quan Tuế thì cũng đã tin lời Lâu Trường Thanh nói.

Nhưng ông vẫn quay sang nhìn lướt qua đám sai dịch.

Giọng nói uy nghiêm nặng nề: “Có đúng là vậy không?”

Đám sai dịch vội vàng quỳ xuống gật đầu, trong đó có một sai dịch lớn mật nói.

“Bẩm Hoàng Thượng, là phủ doãn đại nhân nói, không được xen vào vụ án của Lâu Trường Thanh, đến lúc đó trực tiếp định tội là xong, còn xảy ra chuyện gì thì Trấn Bắc hầu sẽ giải quyết……”

Thượng Quan Lẫm cười lạnh một tiếng.

“Vậy mà trẫm lại không biết thì ra Kinh Thành này đã là Trấn Bắc hầu làm chủ.”

Vừa dứt lời đã khiến phủ doãn và Lữ Viễn bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Lâu Trường Thanh bấy giờ mới hiểu ý Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đã không còn tin tưởng Trấn Bắc hầu như ban đầu nữa……

Lâu Trường Thanh cúi đầu quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Lẫm.

Nói ra sự thật vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng.

“Bẩm Hoàng Thượng, vi thần muốn tố cáo giáo úy Lữ Viễn gϊếŧ hại mạng người dân ——”
« Chương TrướcChương Tiếp »