Chương 1: Quỳ Trên Giường, Bị Trói Tay Bịt Miệng Làm Từ Phía Sau

Nguyễn Nguyệt liên tục kêu ư ử, dù cố gắng thế nào cũng không tránh được cơ thể rắn chắc của Dương Tấn Vũ ở phía sau.

Cô lúc này đang quỳ trên giường, dây áo ngủ đã bị cởi, áo ngủ cũng theo đó mà tuột xuống tận eo, để lộ hai bầu ngực căng mọng.

Miệng bị Dương Tấn Vũ dùng một tay bịt chặt, mặt cô vùi vào gối, đôi tay bị thắt lưng cột chặt ở phía sau, cặp mông vểnh cao, qυầи ɭóŧ cũng bị kéo xuống tận gối, giữa hai chân là cây hàng to lớn của đàn ông không ngừng ra vào.

Nếu không phải ánh sáng trong phòng quá kém thì chắc chắn có thể nhìn thấy máu ở nơi hai người kết hợp.

“Hừ...Đừng hét....Phỉ Phỉ....đừng đánh thức bạn cùng phòng Nguyễn Nguyệt của em...” cả người Dương Tấn Vũ nồng nặc mùi rượu, gương mặt đẹp trai cũng vì say rượu mà ửng đỏ, hắn thu bàn tay đang bịt miệng cô lại chuyển sang xoa mông cô, giọng nói đầy men say: “Phỉ Phỉ, cảm giác ȶᏂασ em hôm nay...sao lại sướиɠ hơn mọi ngày vậy chứ? Vừa ướt vừa bót, mông cũng tròn cũng mềm hơn lại còn rất đàn hồi nữa...”

“Tôi...tôi không phải....” Nguyễn Nguyệt thật sự sắp khóc đến nơi, cô vẫn luôn yêu thầm Dương Tấn Vũ suốt mười năm, từ năm mười tuổi đến năm hai mươi, cô cứ âm thầm thích hắn, quan tâm đến hắn.

Nguyễn Nguyệt cũng từng ảo tưởng bản thân có những tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng từ sau khi bạn cùng phòng của cô là Phỉ Phỉ cùng hắn hẹn hò thì cô cũng chẳng ngần ngại mà chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ này, chôn giấu thật sâu tình cảm yêu thầm vào tận đáy lòng mình.

Nhưng ngàn vạn lần cô cũng không thể ngờ, đêm nay Dương Tấn Vũ vừa đi tham gia bữa tiệc chúc mừng đội bóng rổ được hạng nhất về, là thành viên chủ lực ghi bàn của đội nên hắn được rất nhiều người mời rượu, sau khi say hắn lảo đảo tìm đến phòng thuê của bạn gái, dùng chìa khoá dự phòng tự mở cửa.

Hai ngày nay Vu Phỉ Phỉ đã về nhà, không ở đây, đêm nay chỉ có một mình Nguyễn Nguyệt ngủ lại ở đây.

Trong khi đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ Nguyễn Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, cho rằng Vu Phỉ Phỉ đã về nên cô cũng không để ý lắm.

Dương Tấn Vũ dựa vào ánh đèn đường yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, hắn nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ mặc áo ngủ hai dây màu đen, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.

Hắn đã quá say nên cứ cho rằng đây là Phỉ Phỉ bạn gái hắn.

Hắn nhanh chóng cởi giày, leo lên giường, đè lên người bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô.

Nguyễn Nguyệt lập tức tỉnh lại, cố gắng giãy giụa muốn đẩy hắn ra, lại bị Dương Tấn Vũ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não ra sức cởϊ qυầи áo, hắn nhẹ nhàng cởi dây áo ở sau lưng sau đó đánh vài cái vào mông cô, rồi trói chặt đôi tay cô ở sau lưng.

Từ đó trở đi động tác cũng trở nên liền mạch lưu loát hơn nhiều, Nguyễn Nguyệt rất nhanh đã chuyển sang tư thế quỳ bò, Dương Tấn Vũ cứ thế ở phía sau lưng cô đỡ cây hàng sưng to của mình cắm vào.

Đêm đầu tiên của Nguyễn Nguyệt cứ thế mà bị một tên say rượu tới mức thần trí không tỉnh táo cướp mất.

Dương Tấn Vũ ở sau lưng tập trung giữ chặt eo cô liên tục ra vào, cây hàng to dài cứ thế ra vào liên tục, làm đến mức mật dịch của Nguyễn Nguyệt cũng chảy mãi không ngừng, tiếng khóc thút thít cũng dần chuyển thành tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.

Dương Tấn Vũ rút thằng nhỏ ra khỏi cô bé ẩm ướt của Nguyễn Nguyệt, sau đó vỗ mấy cái lên mông cô thầm thì: “Bé yêu, anh uống nhiều rượu quá nên bị đau đầu phải nghỉ ngơi chút đã, em tự mình ngồi ở trên tiếp tục đi....”

Nguyễn Nguyệt bị hắn kéo, nhanh chóng đổi thành tư thế ngồi trên người hắn, cô bé cứ thế nuốt sống thằng nhỏ của đối phương, cảm giác tê dại ập đến khiến Dương Tấn Vũ hít sâu một hơi bóp ngực cô, hổn hển khen: “Bé yêu, em giỏi thật đấy, xem chút bị em ngậm bắn rồi....anh thích lắm...”

Nguyễn Nguyệt dần mất đi lý trí theo từng tiếng “bé yêu” hay “thích em” của hắn, lỗ nhỏ mυ"ŧ chặt lấy cây hàng của hắn, bắt đầu di chuyển.

Cô bắt đầu rêи ɾỉ thoải mái hơn, Dương Tấn Vũ cũng thở dốc, cơ bắp ở bụng căng cứng cố nén cảm giác muốn bắn, bộ dạng gợi cảm này bình thường hắn chưa được thấy bao giờ.

Nguyễn Nguyệt cúi xuống ghé sát vào bên tai hắn, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Cởi thắt lưng đang trói em ra có được không...”

“Được....Phỉ Phỉ....” Dương Tấn Vũ nhanh chóng tìm kiếm cởi bỏ thắt lưng trên cổ tay trắng nõn của cô.