Chương 7: Bà Bà

Bảo vệ, thật là một từ mới mẻ.

Nếu Kỳ Bất Nghiễn bảo nàng mở cửa, vậy hắn phải bảo vệ nàng là việc đương nhiên, Hạ Tuế An thầm nghĩ trong lòng như thế, nhưng vẫn không dám mạnh miệng, giọng như muỗi kêu: “Nếu không huynh mở đi."

Kỳ Bất Nghiễn thình lình mỉm cười: “Được, ta bảo vệ cô.”

Nàng bán tín bán nghi: “Thật sao?”

“Thật sự, ta bảo vệ cô.”

Giống như lời thì thầm của tình nhân gần gũi đến mức người ta không tự giác sẽ tin tưởng.

Hạ Tuế An hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để mở cánh cửa đó ra, chủ nhân của đôi mắt kia đi chân trần đứng trong tuyết, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, gầy trơ xương, hai tay tràn đầy nứt nẻ.

Người cũng tầm trạc tuổi với Hạ Tuế An, đang lo lắng xoa tay, ánh mắt né tránh nhìn bọn họ.

Nhìn có vẻ cũng không có ý định làm tổn thương bọn họ.

Thiếu nữ xa lạ bỗng nhiên giật giật, khϊếp đảm tiến lên một bước, ngập ngừng kéo chiếc váy màu cam của nàng bằng những ngón tay bẩn thỉu.

Chiếc váy màu cam có thêm hai dấu vân tay màu đen.

Động tác muốn né tránh của Hạ Tuế An dừng lại, mờ mịt luống cuống, mà Kỳ Bất Nghiễn chẳng biết khi nào đã đi tới sau lưng nàng, một luồng hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi.

Thiếu nữ buông vạt váy Hạ Tuế An ra như thể sợ hãi, lảo đảo vài bước trở lại trong tuyết, gió tuyết thổi qua mái tóc dài lộn xộn và quần áo rách nát của nàng ấy, đôi chân trần đầy vết thương.

Có vẻ nàng ấy sợ thiếu niên xa lạ kia,

Nhưng thiếu niên lớn lên quá mức xinh đẹp tuyệt trần, nàng ấy dần dần không sợ nữa, còn gợi lên một tia tò mò.

Sau khi Hạ Tuế An xác định thiếu nữ không hại người thì đánh bạo vươn tay về phía nàng ấy.

Đôi mắt thiếu nữ mở to như một con nai sợ hãi, nhìn Hạ Tuế An chậm rãi bước ra khỏi quán trọ ấm áp, bàn tay gầy gò và sạch sẽ nhô ra khỏi tay áo.

“Đừng sợ.” Hạ Tuế An nói.

Khóe môi Kỳ Bất Nghiễn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn hai người đang đứng trong tuyết cũng không chứa chút cảm xúc nào. Bảo người khác không sợ, nhưng chính nàng lại sợ hãi như chim cút, ở trong quán trọ cũng muốn rúc vào một chỗ.

Bông tuyết rơi lả tả vương đầy trên vai các nàng, tựa như phủ một tầng áo trắng.

Thiếu nữ nhìn khuôn mặt ôn hòa vô hại của Hạ Tuế An, do dự nắm tay nàng, sau đó rũ mắt xuống nhìn tuyết, giống như một đứa trẻ.

Hạ Tuế An phát hiện bên hông nàng treo một khối ngọc bài, trên đó chỉ viết hai chữ nhỏ: Tuyết Vãn.

Hạ Tuế An hỏi: “Muội tên là Tuyết Vãn?”

Tưởng Tuyết Vãn chất phác gật đầu, Hạ Tuế An chuẩn bị dắt nàng ấy vào khách sạn, bên ngoài rất lạnh không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Kỳ Bất Nghiễn chợt nhìn Tưởng Tuyết Vãn.

Khó trách, hóa ra là bị hạ cổ.

Còn chưa đợi bọn họ bước vào trong quán trọ, chỉ thấy một chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn lãng đang bước nhanh từ phía bên kia tuyết sang, hắn ta giữ chặt người Tưởng Tuyết Vãn, sắc mặt không tốt lắm: “Tại sao lại chạy loạn?”

Hắn ta đã tìm kiếm nàng ấy suốt một ngày.

Hạ Tuế An nghi hoặc nhìn chàng ta.

Tưởng Tuyết Vãn lập tức ôm lấy cánh tay hắn ta, ngốc nghếch gọi: “Tam thúc.”

Hạ Tuế An nhìn Tưởng Tùng Vi và Tưởng Tuyết Vãn chỉ kém nhau vài tuổi, hơi do dự hỏi nàng ấy: “Người này là tam thúc của muội sao?”

Nói là huynh muội còn kém không nhiều lắm.

Tưởng Tuyết Vãn vừa tìm được Tưởng Tùng Vi thì không nói lời nào, bám chặt lấy hắn ta. Vẫn là Tưởng Tùng Vi mở miệng trả lời: “Không sai, ta là Tam thúc của Tuyết Vãn, đã quấy rầy hai người rồi, chúng ta đi thôi.”

Họ đang rời khỏi Vệ thành.

Tưởng Tùng Vi muốn tìm người giúp Tưởng Tuyết Vãn giải cổ.

Quan trọng nhất là Vệ thành quá nguy hiểm, bọn họ tránh né vài ngày, phải nhanh chóng đi khỏi đây.

Nếu bà cụ còn tỉnh, nhất định có thể nhận ra Tưởng Tuyết Vãn là con gái của vị Tưởng tướng quân thủ thành, Tưởng Tùng Vi là tam đệ mười mấy tuổi, gọi là tiểu Tưởng tướng quân.

Hạ Tuế An tất nhiên là không biết, nhưng thấy hành vi cử chỉ của bọn họ quả thật giống như người thân, ánh mắt không lừa được người, Tưởng Tuyết Vãn ỷ lại vào Tưởng Tùng Vi, cho nên nàng cũng không ngăn cản bọn họ.