Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 11: Cậu định xử lý đứa bé này thế nào?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Orsa Regina

Cố Nghiên Trì im lặng nhìn dòng chữ trên điện thoại.

Anh biết mình vừa rồi quá xúc động, anh cũng thấy rõ sự hoang mang và bối rối trong mắt Giang Thâm, nhưng làm sao có ai có thể giữ được bình tĩnh khi biết mình mang thai chứ.

Cố Nghiên Trì ôm đầu, từ từ ngồi xuống.

Phải làm sao đây.

Anh đã 28 tuổi rồi, không phải một đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, vậy mà khi gặp chuyện này, vẫn không biết phải làm thế nào.

Hay là... Phá thai một lần nữa?

Đầu óc rối bời, đang lúc anh nghĩ cách đối phó thì điện thoại reo.

Là Đường Văn Lâm gọi đến.

Cố Nghiên Trì thở dài rồi nghe máy, "Alo."

"Nghiên Trì, cậu về đến nhà chưa?"

"Về rồi."

Đường Văn Lâm mặc áo blouse trắng dựa vào cạnh cửa phòng làm việc, nghe giọng Cố Nghiên Trì đầu dây bên kia rất thấp thỏm, "Cậu định làm thế nào?"

"Tôi..."

"Cậu định phá thai phải không?" Đường Văn Lâm gần như lập tức hiểu được suy nghĩ của Cố Nghiên Trì.

"Tôi không biết, nhưng quả thật tôi đã nghĩ đến chuyện đó." Cố Nghiên Trì đáp.

Đường Văn Lâm ân cần nói: "Cậu nghe tôi nói, tôi không phải khuyên cậu giữ đứa bé này, cậu vừa mới biết chuyện này, trong lòng chắc chắn rất rối. Tôi muốn nói cho cậu biết mặt lợi mặt hại trong đó."

Lời khuyên của chuyên gia rất đáng tham khảo, và lúc này đây, anh thật sự cần có người chỉ cho mình một con đường. Cố Nghiên Trì nói: "Cậu nói đi."

Đường Văn Lâm nói: "Anh phải hiểu rằng cơ thể cậu đã từng phá thai một lần rồi. Alpha mang thai vốn đã trái với lẽ thường, nhưng vì sự tồn tại đặc biệt của Enigma mà chuyện này trở nên hợp lý. Nhìn khắp thế giới, những trường hợp Alpha sinh con thực ra không phải là hiếm, chỉ là trong nước tạm thời chưa có. Những Alpha sinh con an toàn, hiện tại đều rất khỏe mạnh, nhưng những người đã phá thai..."

Cố Nghiên Trì tự động bổ sung trong đầu những lời Đường Văn Lâm chưa nói hết, những người đã phá thai, không thì để lại di chứng vĩnh viễn cho cơ thể, không thì đã rời khỏi cõi đời.

Đường Văn Lâm tiếp tục: "Cậu còn nhớ lần cậu phá thai đầu tiên không? Lúc đó cậu quyết tâm, thậm chí còn giấu tôi đi phẫu thuật, may mà tôi phát hiện kịp thời, không thì cậu suýt nữa đã không xuống được bàn mổ, cậu còn nhớ không?"

"Tôi nhớ." Cố Nghiên Trì nhắm mắt nói.

"Vì vậy, cậu hãy suy nghĩ kỹ đi." Đường Văn Lâm dừng lại một chút, "Tôi nên mừng vì cậu đi khám ở Bệnh viện Trung tâm thành phố, cũng nên mừng vì cậu đã tìm tôi tán gẫu khi đang đợi kết quả, nếu không qua vài tuần nữa, liệu tôi còn cơ hội nói những điều này với cậu không?"

"Ý cậu là, bảo tôi giữ đứa bé?" Cố Nghiên Trì hỏi.

"Tôi chỉ nói rõ cho cậu biết những lợi hại trong đó thôi, nhưng với tư cách một người bạn, một người bạn thân mười năm, tôi nói cho cậu biết, bỏ đứa bé này, cơ thể cậu sẽ không chịu nổi một lần gian nan nữa đâu."

Cố Nghiên Trì im lặng một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi."

"Cậu tự suy nghĩ kỹ đi."

Sau khi cúp máy, Cố Nghiên Trì có phần bứt rứt, anh muốn pha một cốc cà phê uống, nhưng đột nhiên anh nghĩ, bây giờ anh còn có thể uống cà phê nữa không?

Trong lòng vừa nghĩ vậy, tay cầm cốc đã đặt xuống.

Lúc này bụng anh kêu lên một tiếng yếu ớt... Đột nhiên muốn ăn đồ Giang Thâm nấu quá.

Lúc đó anh đang học đại học, còn Giang Thâm thì nhảy cóc lên lớp chuyên của đại học cùng thành phố.

Cố Dũng đã mua một căn nhà ở giữa đường đi của hai trường đại học, để hai người ở. Lúc đó anh thực sự không thể nói là ngoan ngoãn, thậm chí còn có phần bướng bỉnh.

Mỗi ngày ăn uống cực kỳ thất thường, thêm vào đó thức khuya dẫn đến ngủ không ngon, Giang Thâm không chịu nổi, nên ra lệnh cho anh mỗi ngày sau khi tan học, bữa sáng trưa tối đều phải về nhà ăn.

Từ đó về sau, mỗi lần vào nhà, anh đều thấy một bàn đầy những món ăn màu sắc bắt mắt.

Đại học... Những ngày tháng đó đã trôi qua lâu rồi.

Còn Giang Thâm, cũng đã trưởng thành thành một chàng trai mà anh không thể bắt nạt được nữa.

Giang Thâm thậm chí... Đã yêu anh...

Cố Nghiên Trì đặt tay lên bụng mình, "Mình phải làm sao đây?"

Cố Nghiên Trì đóng cửa ở trong phòng cả buổi chiều, anh định ra ngoài đi dạo một chút, vừa mở cửa ra, liền thấy Giang Thâm đang đứng bên ngoài.

"Sao cậu lại đứng ở đây?" Cố Nghiên Trì hỏi.

Giang Thâm nhẹ giọng đáp: "Anh không trả lời tin nhắn của em."

"Rồi sao?"

"Anh đã ăn trưa chưa?"

Cố Nghiên Trì vốn không biết nói dối, anh đáp: "Chưa."

"Vậy anh đang giận à, tại sao vậy?"

Cố Nghiên Trì bỗng cười, Giang Thâm lại hỏi anh tại sao ư?

"Anh đừng cười như vậy, em đoán không ra, thật đấy." Giang Thâm hoàn toàn luống cuống, hắn đã đứng ở hành lang cả buổi chiều, vì ánh mắt Cố Nghiên Trì nhìn hắn khi vừa về khiến hắn rất bất an.

Ánh mắt này... Hắn đã từng thấy trong mắt Cố Nghiên Trì sau lần đầu tiên của họ.

Cũng không hẳn là cưỡng ép, chỉ là Cố Dũng nói Cố Nghiên Trì đi nước ngoài nên hắn mới đến, nhưng khi đến nơi, hắn mới hiểu ra, đó chỉ là để đuổi hắn đi mà thôi.

"Anh nói đi, rốt cuộc là sao?" Giang Thâm lại hỏi.

Với năng lực hiện tại của hắn, hắn sẽ không để Cố Nghiên Trì điều khiển nữa, nhưng hắn thật sự sợ anh lại biến mất.

Cố Nghiên Trì nhìn hắn nói: "Trước hết cậu đừng nói chuyện với tôi, ai cũng được, nhưng cậu thì không. Cậu để tôi yên tĩnh một chút, được không?"

Vừa nói chuyện điện thoại với Đường Văn Lâm xong, biết mình không thể phá thai, trong lòng anh rối bời, đối với Giang Thâm tất nhiên không có sự nhẫn nại như bình thường.

Giang Thâm nhìn Cố Nghiên Trì bất thường như vậy, dù trong lòng có bao nhiêu câu muốn hỏi, lúc này cũng đành nuốt trở lại.

Cố Nghiên Trì không muốn nói, hắn sẽ không hỏi nữa, chỉ là, tại sao Cố Nghiên Trì lại nói, chỉ có hắn là không được?

"Cậu còn việc gì nữa không? Không có thì đừng cản đường tôi, tôi xuống lầu đây." Cố Nghiên Trì nói.

"Anh chưa ăn cơm đúng không?" Giang Thâm hỏi.

"Ừ."

"Được, đưa anh đi ăn." Giang Thâm không nói nhiều, nắm lấy cánh tay Cố Nghiên Trì, đi xuống lầu.

"Không phải, cậu làm gì vậy?!" Cố Nghiên Trì bị hắn kéo loạng choạng vài bước, lớn tiếng nói.

"Đã nói rồi, đưa anh đi ăn cơm." Giang Thâm vừa đi vừa nói.

"Vậy cậu buông tay ra trước!" Cố Nghiên Trì ghé tai quát nhỏ.

"Em không."

"Cậu..."

Giang Thâm đi rất nhanh, anh miễn cưỡng theo kịp, chú ý tập trung hết vào Giang Thâm nên không nhìn thấy viên sỏi trên mặt đất.

Cố Nghiên Trì trực tiếp giẫm lên, lập tức mất thăng bằng.

Giang Thâm ngay lập tức phản ứng, hắn đỡ lấy Cố Nghiên Trì, thuận thế ép người vào tường.

Hơi thở của cả hai đều hơi không ổn định, Giang Thâm nhìn Cố Nghiên Trì, như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi hé mở kia.

Cố Nghiên Trì đột ngột mở to mắt, dường như vẫn chưa phản ứng kịp, ba giây sau, anh bắt đầu giãy giụa.

Nhưng kết quả là, bị Giang Thâm khống chế cổ tay, rồi hôn sâu hơn.

Lời tác giả:

Ý là, Giang Thâm à, nhẹ nhàng với vợ cậu một chút, anh ấy đang mang thai đấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »