Chương 12: Anh có biết ba năm qua em đã sống thế nào không?

Editor: Orsa Regina

"Ưʍ..." Cố Nghiên Trì bị Giang Thâm hôn đến chân mềm nhũn, nhưng lạ thay, tại sao anh lại không hề phản cảm với sự chủ động tiếp cận của Giang Thâm, ngược lại... Còn muốn Giang Thâm làm nhiều hơn nữa...

Anh muốn đắm chìm trong tất cả những gì thuộc về Giang Thâm, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó khiến anh phụ thuộc vào Giang Thâm.

Cố Nghiên Trì chìm đắm một lúc, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, anh cắn một cái vào cái lưỡi đang lộng hành của Giang Thâm, rồi đẩy hắn ra.

"Xì." Giang Thâm hít một hơi, bưng miệng lầm bầm, "Anh, có cần phải mạnh tay vậy không?"

Cố Nghiên Trì nhìn hắn nói: "Vậy cậu có cần nhìn lại xem mình vừa làm gì không?"

"Em biết mà, em đang hôn anh."

Lời này nói ra rất lý sự.

Cố Nghiên Trì bất lực, "Tôi là anh của cậu, cậu thật sự vô phương cứu chữa rồi."

"Có." Giang Thâm vừa nghe thế liền phấn chấn hẳn lên, không chút do dự nói: "Có thuốc chữa, anh chính là thuốc của em."

"Cút nhanh cho tôi."

"Em không." Giang Thâm lập tức đáp lại, "Em còn phải đưa anh đi ăn cơm."

"Cậu buông ra, tôi không ăn." Thấy Giang Thâm lại định nắm tay mình, anh vội lùi lại một bước, nhưng quên mất sau lưng mình là bức tường.

"..."

"Đi thôi." Giang Thâm cười nắm lấy tay Cố Nghiên Trì, "Anh muốn ăn gì?"

"Tùy cậu."

Một câu tùy ý, Giang Thâm liền lái xe của anh, tốn xăng của anh, đưa anh đến trước một nhà hàng Tây và nói: "Anh, nhà hàng này rất ngon đấy."

"Ồ." Cố Nghiên Trì lạnh lùng đáp.

Giang Thâm cười cười, họ đi đến một chỗ ngồi khá khuất và ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi: "Hai vị muốn gọi món gì ạ?"

"Hai phần bít tết, một phần rare, một phần medium rare.”

Khi Giang Thâm định trả thực đơn cho nhân viên, Cố Nghiên Trì lên tiếng: "Phần bít tết rare cậu gọi cho ai vậy?"

"Cho anh chứ ai, anh không thích độ chín rare sao? Hay là em nhớ nhầm?"

Cố Nghiên Trì cầm ly nước uống một ngụm, "Cậu quả thật nhớ nhầm rồi, medium rare như cậu là được."

Sau khi nhân viên đi khỏi, Giang Thâm nói: "Em cảm thấy mình không nhớ nhầm, là khẩu vị của anh đã thay đổi."

"Ừm, đúng vậy."

"Em về nước một thời gian rồi, vào trường trung học sô Hai cũng gần hai tuần rồi, em vẫn chưa có cơ hội tâm sự với anh." Rượu vang được ngâm xong rồi rót vào ly, Giang Thâm đưa cho Cố Nghiên Trì, "Anh, nói đi, ba năm qua anh sống thế nào?"

Cố Nghiên Trì im lặng nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, không uống, anh từ từ mở miệng: "Cũng bình thường thôi, sao, cuộc sống mà, có thể sống ra hoa được sao?"

"Vậy anh có biết em đã sống thế nào không?" Giang Thâm nhìn chằm chằm vào mặt Cố Nghiên Trì, từng chữ từng chữ nói.

Linh cảm mách bảo Cố Nghiên Trì rằng, những lời Giang Thâm sắp nói ra sẽ không khiến anh vui vẻ, nhưng anh không ngờ rằng, mắt Giang Thâm lại đỏ lên.

Giang Thâm cúi đầu cười cười, "Anh không biết đâu, em ở nước ngoài một mình, không có một ai để chăm sóc, lúc đầu em thậm chí còn không phân biệt được đường, sau khi quen môi trường, em bắt đầu đi học một mình, làm đề tài và thí nghiệm một mình, trong khoảng thời gian đó, em lúc nào cũng nghĩ đến việc về nước, nhưng em không thể về được, trường giữ em lại, chưa đủ thời gian không cho em đi."

Nụ cười trong mắt Giang Thâm càng lúc càng sâu, Cố Nghiên Trì nhìn biểu cảm của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.

Dù sao cũng là người anh đã nhìn lớn lên từ nhỏ, tuy sau kỳ thi đại học phần lớn thời gian đều là Giang Thâm chăm sóc anh, nhưng anh cũng đã dùng cách của mình để chăm sóc Giang Thâm.

"Anh, anh có đang nghe không?" Giọng Giang Thâm có chút không ổn định, nghe kỹ còn hơi run.

Cố Nghiên Trì nghĩ lại ba năm qua của Giang Thâm trong đầu, lòng đau nhói.

Làm sao có thể thực sự không có cảm giác gì trong lòng được, chỉ là đang kìm nén thôi.

Vào giây phút này, những chuyện lộn xộn kia, anh đã quên hết, Giang Thâm đang ngồi trước mặt anh, chỉ là em trai của anh mà thôi.

Tình cảm của anh dành cho Giang Thâm, quá phức tạp, phức tạp đến mức anh không thể dùng lời nói để diễn tả được.

Tay Cố Nghiên Trì vô thức sờ lên bụng mình, nếu như không có chuyện này thì tốt biết mấy, như vậy giữa anh và Giang Thâm, có thể đơn thuần hơn một chút.

"Tôi đang nghe đây." Cố Nghiên Trì nhạt nhẽo nói, "Tôi sắp xếp cho cậu ra nước ngoài, là muốn cậu tỉnh táo, nhưng tôi không ngờ, sau ba năm, cậu vẫn y như cũ."

"Em chỉ là thích một người thôi, có gì sai sao? Tỉnh táo cái gì? Em luôn rất tỉnh táo." Giọng Giang Thâm cao lên một chút, hắn nhìn Cố Nghiên Trì nói, "Em chỉ là thích anh thôi, muốn ở bên cạnh anh để nhìn anh."

Cổ họng Cố Nghiên Trì hơi thắt lại, anh đột nhiên cảm thấy sự ám ảnh của Giang Thâm đối với anh sâu đậm đến đáng sợ, "Tôi là anh trai cậu."

"Chỉ vì lý do này thôi sao? Được, em có thể không gọi anh là "anh" nữa, như vậy có tốt hơn không?"

"Tôi không có ý đó, cậu hiểu không?"

"Em không hiểu, em chỉ biết thích là thích, không thích là không thích, em là người thẳng thắn như vậy đấy."

"Vậy được." Cố Nghiên Trì nói, "Tôi không thích cậu, được chưa?"

"Vậy em biết rồi, em sẽ biến không thích thành thích."

"Cậu này, tôi không thể nào giao tiếp với cậu được."

Lời Cố Nghiên Trì vừa dứt, hai phần bít tết đã được đưa lên.

"Mời quý khách dùng bữa."

Cố Nghiên Trì cười gật đầu với nhân viên phục vụ, "Cảm ơn."

Nhân viên phục vụ là một Omega, thấy một Alpha đẹp trai và lịch thiệp như vậy, không khỏi tim đập loạn xạ.

Nhân viên phục vụ mặt đỏ lên, ấp úng nói, "Không, không có gì."

Giang Thâm bên cạnh nhíu mày, hắn nói với nhân viên phục vụ, "Nếu không có việc gì thì cậu có thể đi rồi."

"Ồ ồ ồ, xin lỗi thưa anh." Omega nhỏ đỏ mặt rời đi.

"Giang Thâm." Cố Nghiên Trì nhìn hắn nói, "Trước đây tôi dạy cậu thế nào, phải tôn trọng Omega."

"Cậu ta đang nhìn anh, em không chịu được." Giang Thâm nói.

Bữa ăn này không mấy vui vẻ, Cố Nghiên Trì vì chuyện mang thai mà trong lòng luôn có một nút thắt, nhưng Giang Thâm lại chẳng biết gì cả, cứ nói những lời chọc giận bên cạnh anh.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở những chủ đề buồn cười như thích hay không thích, và còn...

"Anh, hôm nay anh đi bệnh viện khám gì vậy?"

Một câu nói, đã khiến Cố Nghiên Trì bị kích động từ đầu đến chân.

Cố Nghiên Trì đột ngột đứng dậy, "Cậu quản tôi đi bệnh viện làm gì, Giang Thâm tôi nói cho cậu biết, chuyện của tôi, cậu đừng quản quá rộng."

"Em chỉ hỏi thôi mà." Giang Thâm nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên Trì, "Hay là anh đi bệnh viện để gặp riêng Omega?"

"Cất đi cái suy nghĩ buồn cười của cậu đi, chỉ là khám sức khỏe thông thường thôi, rất khỏe mạnh." Cố Nghiên Trì nói.

"Vậy thì... Tại sao lúc trưa anh lại nổi giận với em lớn như vậy..." Giang Thâm nhẹ giọng nói.

Vất vả lắm mới tạm quên đi chuyện đó, Giang Thâm lại một lần nữa khơi gợi lên, bữa ăn này, Cố Nghiên Trì xem như hoàn toàn không ăn nổi nữa.

"Nhân viên tính tiền." Cố Nghiên Trì theo thói quen chủ động trả tiền.

Anh vừa móc điện thoại ra, giây tiếp theo đã bị Giang Thâm giữ lại.

"?"

"Em đã nói rồi, em mời anh." Giang Thâm vẫy vẫy ví tiền trong tay.

Cố Nghiên Trì sững người, phải rồi, Giang Thâm không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, hắn đã lớn rồi.

Lời tác giả:

Chương này, là chú chó nhỏ Giang Thâm tủi thân khóc lóc đấy.