Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 13: Có thấy con sông phía dưới kia không? Nhảy xuống đó rửa sạch đầu óc đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Orsa Regina

Trong lúc Giang Thâm và nhân viên phục vụ đi thanh toán, Cố Nghiên Trì ghé qua phòng vệ sinh.

Khi rửa tay xong bước ra, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Ôn Miên?"

Ôn Miên ngước mắt lên, vui mừng nói: "Nghiên Trì."

"Cậu cũng đến đây ăn sao?"

Cố Nghiên Trì gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi chuẩn bị về rồi."

Ôn Miên "À" một tiếng: "Vậy thật là trùng hợp, mà cũng không hẳn trùng hợp."

"Có thể gặp nhau đã là trùng hợp rồi." Cố Nghiên Trì mỉm cười nói.

Đang nói chuyện, một giọng nói không mấy thân thiện từ phía sau cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Anh, em thanh toán xong rồi, anh đang làm gì vậy?"

Ôn Miên hơi mở to mắt: "Hai người... Cùng nhau ăn cơm sao? Ban đầu tôi chỉ nghĩ hai người quen biết nhau thôi, không ngờ quan hệ riêng tư lại thân thiết đến vậy."

Giang Thâm nhìn về phía cậu nói: "Còn nhiều điều anh không ngờ tới lắm, ví dụ như, tôi và thầy Cố còn sống cùng một khu, chúng tôi còn ở đối diện nhau nữa."

"Giang Thâm." Cố Nghiên Trì khẽ gọi.

Giọng điệu nghe rất bình thường trong mắt người ngoài, nhưng thực chất đầy ý cảnh cáo Giang Thâm.

Anh đang cảnh cáo Giang Thâm, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.

Giang Thâm nghe ra được, Ôn Miên cũng là giáo viên văn học nên cũng nghe ra được.

Ánh mắt Ôn Miên quét qua hai người, hai người này, dường như có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn thì cậu cũng không nói rõ được...

Hơn nữa, trong thông tin cá nhân của Giang Thâm, mục "giới tính" không phải ghi là Alpha sao? Nhưng mà, ánh mắt Giang Thâm nhìn mình, cái sự thù địch mơ hồ đó là sao chứ?

Cố Nghiên Trì đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi: "Ôn Miên, hẹn lần sau nói chuyện tiếp nhé, chúng tôi đi trước đây."

Ôn Miên cười nhẹ nhàng, cử chỉ toát lên vẻ quyến rũ của Omega: "Được, vậy hai người đi đường cẩn thận nhé."

Giang Thâm đã sốt ruột từ lâu, nhất là khi thấy thái độ ôn hòa của Cố Nghiên Trì đối với Ôn Miên, hắn càng thêm bực bội.

"Đi thôi." Giang Thâm nắm lấy cánh tay Cố Nghiên Trì rồi bước đi.

"Cậu đi chậm thôi." Cố Nghiên Trì nén giọng nói.

"Không thể chậm được."

Ôn Miên nhìn dáng vẻ gượng gạo của hai người với vẻ mặt đầy nghi hoặc, cho đến khi không còn thấy bóng dáng họ nữa.

**

"Cậu làm gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt người ngoài đừng có lôi kéo như thế, trông giống cái gì chứ." Cố Nghiên Trì tựa vào xe, khoanh tay trước ngực.

Giang Thâm thấy vậy liền nói: "Anh à, em không phải học sinh của anh, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với em."

“Cậu không phải học sinh của tôi, nhưng từng là em trai của tôi, cho dù cậu có phản nghịch đến đâu thì đây vẫn là sự thật. Nếu không có mối quan hệ này, cậu nghĩ cậu còn sống được đến bây giờ sao?" Cố Nghiên Trì lạnh lùng nói.

"Thực ra em cũng chẳng thích danh phận em trai lắm đâu." Giang Thâm tiến lên một bước nói: "Em muốn trở thành người có thể thoải mái thân mật, yêu thương lẫn nhau với anh. Anh nghĩ sao, anh?"

"Vậy thì cậu đang mơ giữa ban ngày rồi, tránh ra." Cố Nghiên Trì đẩy hắn ra và ngồi vào ghế lái: "Cậu uống rượu rồi, để tôi lái xe về."

Giang Thâm mím môi nói: "Được."

Trên đường về nhà, phải qua một cây cầu. Cố Nghiên Trì liếc nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới cầu và nói: “Cậu xuống xe đi."

"Gì cơ?"

"Nhảy xuống đó tỉnh táo lại đi, suy nghĩ kỹ về những gì cậu đã làm hôm nay." Cố Nghiên Trì nhìn thẳng về phía trước nói.

"Có gì cần phải suy nghĩ đâu." Giang Thâm đáp.

"Cưỡng hôn, nói năng vô lễ, cái nào mà không đáng suy nghĩ chứ."

"Anh à, anh thật là... Đầu tiên, để em nói về cái mà anh gọi là cưỡng hôn." Giang Thâm nói: "Anh là người em thích, lúc đó chúng ta ở gần nhau như vậy, làm sao em nhịn được chứ? Hơn nữa, lúc đầu anh cũng đâu có từ chối."

"..." Điều này thì đúng.

"Thứ hai là nói năng vô lễ, em thực sự không thấy lời nói của mình có gì là vô lễ cả. Vẫn dựa trên điều kiện em thích anh, em thấy anh đối xử với một Omega dịu dàng như vậy, còn với em thì lại thế kia, em cảm thấy lời nói của mình đã đủ kiềm chế rồi."

Cố Nghiên Trì khẽ cười: "Không hổ danh là học sinh khoa học, nói chuyện có lý có lẽ. Nhưng mà, chuyện cưỡng hôn đó, tuy lúc đầu tôi không từ chối, nhưng cũng không có nghĩa là tôi đồng ý. Còn nữa, thái độ của tôi đối với Omega nào cũng như nhau cả, cậu có gì không hài lòng sao?"

Giang Thâm hơi nghiêng người nhìn anh: "Vậy anh có cần phải cười tươi như hoa xuân thế không? Làm người ta cảm thấy như anh thích Ôn Miên vậy, anh có biết không?"

"Tôi biết." Cố Nghiên Trì nói: “Thực ra kiểu người tôi thích chính là như vậy đấy, cậu không muốn nhìn thì đừng nhìn."

"Nói lại lần nữa xem."

"Nói lại thì nói lại. Tôi nói kiểu người tôi thích chính là những Omega dịu dàng, chu đáo, biết thông cảm như Ôn Miên, không phải kiểu tự cao tự đại, cường thế như cậu - một giống loài đặc thù như Enigma."

"Dừng xe." Giang Thâm nói.

"Dừng xe làm gì?"

"Em nói cho anh biết, dù trước đây anh thích kiểu người nào đi nữa, thì từ nay về sau, anh chỉ được phép thích mỗi mình em thôi."

Dù trước đây anh thích kiểu người nào đi nữa.

Từ nay về sau.

Chỉ được phép thích mỗi mình em thôi.

Câu nói này, Cố Nghiên Trì nhớ suốt một ngày một đêm.

Giang Thâm, cậu ta dựa vào đâu mà sau khi cưỡng ép mình, vẫn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.

Giang Thâm, cậu ta chẳng biết gì cả, chỉ là một cậu nhóc non nớt, lại dựa vào đâu mà đòi hỏi cả cuộc đời anh chứ.

Đừng có mơ.

Thứ Hai đi làm, Cố Nghiên Trì phá lệ dậy lúc 5 giờ 30.

Nửa tiếng để thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, hơn 6 giờ, anh ra khỏi nhà.

Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là không muốn đi cùng Giang Thâm.

7 giờ 30 sáng, Cố Nghiên Trì ngồi trong văn phòng nhìn tờ giấy thi trắng trên tay, không để ý đến tiếng xoay của tay nắm cửa.

"Thầy Cố, hôm nay dậy sớm thế ạ."

Cố Nghiên Trì lật tờ giấy thi lại mặt trước rồi nói: "Cũng không sớm lắm, hồi dạy lớp tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày 5 giờ đã phải dậy rồi."

"Nhưng bây giờ anh đâu có dạy nữa, anh đang tránh em phải không?"

"Đã biết rồi thì đừng nói ra, không thấy ngượng à?"

"Không ngượng." Giang Thâm nhìn quanh, thấy không có ai, hắn đưa tay ra, rất nhanh chóng ấn sau gáy Cố Nghiên Trì, rồi áp môi lên.

Bốn cánh môi chạm nhau khoảng sáu giây, Giang Thâm mới buông anh ra.

Giang Thâm liếʍ khóe miệng cười nói: "Đây là hình phạt vì anh dậy sớm mà không đợi em."

Hình phạt cái quái gì, Cố Nghiên Trì trầm giọng nói: "Tránh ra."

"Anh làm gì vậy?"

"Tôi còn làm được gì nữa?" Cố Nghiên Trì tức đến bật cười: “Tôi có tiết dạy."

Giang Thâm lúc này mới đứng thẳng người, hắn nói: "Vậy anh đi đi."

Cố Nghiên Trì liếc nhìn hắn, rồi bước thẳng ra khỏi văn phòng.

Một tiết dạy văn trôi qua rất nhanh, học sinh ghi nhớ tất cả kiến thức trong tiết học qua từng câu chuyện thú vị mà Cố Nghiên Trì kể.

Khi gần hết giờ, Cố Nghiên Trì nói: "Bạch Tử Chân."

Bạch Tử Chân ngẩng đầu nhìn anh.

"Theo tôi đến văn phòng một lát."

Mấy ngày nay quá ư là hoang đường, anh suýt quên mất học sinh Bạch Tử Chân đã nộp giấy trắng cho mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »