Chương 19

Chương 19: Phản ứng dây chuyền khi ngủ

Editor: Orsa Regina

"Vậy cậu mua cho tôi trước đi." Cố Nghiên Trì ngậm viên kẹo trong miệng, cảm giác mát lạnh lan tỏa từ từ, trượt qua cổ họng, thật dễ chịu.

"Mua thì mua thôi, anh đợi nhé, em đặt ngay đây." Nói rồi, Giang Thâm lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt hàng.

Thấy vậy, Cố Nghiên Trì vội vàng nói: "Khoan đã."

"Sao thế?" Giang Thâm ngẩng đầu hỏi.

"Bảo cậu làm cậu làm thật à, bình thường có thấy cậu hành động nhanh nhẹn thế đâu." Cố Nghiên Trì nói.

"Nói bậy." Giang Thâm phản bác: "Anh nói gì thì em chẳng làm ngay đây."

Cố Nghiên Trì vừa cười vừa lắc đầu, "Tôi thật chẳng biết làm sao với cậu nữa."

"Anh nói sai rồi, chính em mới chẳng biết làm sao với anh."

"Cậu..." Cố Nghiên Trì vừa định cãi lại, bỗng dạ dày cuộn trào, anh vội chộp lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm, mới dằn được cơn buồn nôn xuống.

"Anh sao vậy? Lại đau dạ dày à?" Giang Thâm hỏi.

"Không sao." Cố Nghiên Trì trấn tĩnh đáp.

Theo thời gian, anh hiểu rằng tình trạng này sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, lúc đó không biết phải làm sao.

Cố Nghiên Trì tranh thủ gửi một tin nhắn cho Đường Văn Lâm: [Văn Lâm này, có thuốc nào giảm buồn nôn không?]

Có lẽ lúc này Đường Văn Lâm không bận, nên trả lời rất nhanh.

[Giảm buồn nôn? Này anh bạn, cậu không phải đang có phản ứng ốm nghén đấy chứ? Không đúng, theo chu kỳ thì phải 6-7 tuần mới có chứ.]

Cố Nghiên Trì cũng thấy hơi sớm, nhưng anh cũng không hiểu tại sao.

[Không rõ, cậu có thuốc không?]

[Thuốc đắng dã tật, có thì có nhưng không khuyên cậu uống đâu. Phản ứng của cậu mạnh không? Uống chút nước chanh gì đó đi.]

Cố Nghiên Trì gõ: [Được, tôi biết rồi.]

Sau tiết học cuối cùng, mặt trời đã bắt đầu lặn, Cố Nghiên Trì đóng máy tính xách tay lại, thả lỏng cơ thể và duỗi người.

"Thầy Cố."

Cố Nghiên Trì nhìn về phía người vừa gọi, "Có chuyện gì không?"

Vị giáo viên kia cười nhẹ, "Thầy Cố, tối mai thầy có rảnh không? Đổi ca trực tự học tối cho tôi được không? Tôi tối mai... có chút việc."

Cố Nghiên Trì không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay, "Được thôi, có việc thì cứ đi trước, tôi trực thay cho."

"Thật ạ, tuyệt quá, cảm ơn thầy nhiều. Thú thật, bố mẹ tôi giới thiệu bao nhiêu đối tượng, cuối cùng mới có một người tôi vừa nhìn đã thích. Tôi định gây ấn tượng tốt với cô ấy, và cô ấy chỉ rảnh tối mai thôi, thật sự không còn cách nào khác."

Cố Nghiên Trì tỏ ra rất thông cảm, "Được thôi, vậy khi nào tôi được uống rượu mừng của cậu?"

Chu Phong cười nói, "Chắc cũng sắp rồi, dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, nếu hợp thì một hai năm nữa sẽ cưới luôn."

"Anh Chu, sao thế? Mai đi hẹn hò à?" Giang Thâm bước nhanh tới tham gia cuộc trò chuyện của hai người.

"Phải đấy, vừa nói với Nghiên Trì về việc đổi ca trực tự học tối."

"Ồ." Giang Thâm sờ cằm, trầm ngâm, "Vậy thầy Cố đồng ý rồi?"

"Đồng ý rồi."

"Tốt quá, vậy thầy Cố, chúng ta lại có thể về cùng nhau rồi."

Cố Nghiên Trì chợt nhớ ra, Giang Thâm cũng trực tự học tối vào ngày mai.

Thật là trùng hợp.

Đến tối hôm sau, Cố Nghiên Trì cố ý pha một cốc trà nóng. Với chất lượng giấc ngủ hiện tại của anh, anh sợ rằng đang trông học sinh tự học tối sẽ ngủ gật mất.

Lúc đó mà ngủ gật trước mặt học sinh thì quá xấu hổ.

Buổi tối, anh bước vào lớp 8, đưa tay lên miệng ho nhẹ hai tiếng, rồi hài lòng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt học sinh.

"Hôm nay thầy giáo phụ trách tự học tối của lớp ta có việc, nên tôi sẽ trông các em. Ai cần ôn tập thì ôn tập, ai cần làm bài tập thì làm bài tập, có vấn đề gì thì hỏi tôi." Cố Nghiên Trì nói xong liền tìm một bàn trống và ngồi xuống.

Anh không lên bục giảng, một là vì nghĩ rằng như vậy sẽ tạo áp lực quá lớn cho học sinh, hai là vì đây không phải giờ học bình thường, nên thả lỏng một chút cũng là cơ hội tốt để gần gũi với học sinh hơn.

Cố Nghiên Trì kéo ghế ngồi xuống, lấy ra cuốn sách đã chuẩn bị từ trước để gϊếŧ thời gian.

Đang đọc được nửa chừng, cửa lớp học mở ra. Cố Nghiên Trì tưởng là hiệu trưởng đi kiểm tra, không ngẩng đầu lên nói: "Rất yên tĩnh, thầy hiệu trưởng có thể đi các lớp khác."

Đợi mãi không thấy ai đáp lại, Cố Nghiên Trì mới ngẩng đầu lên, thấy Giang Thâm đang cười tươi nhìn mình.

"Giang Thâm?" Cố Nghiên Trì tháo kính xuống hỏi "Sao cậu lại lên đây?"

"À, em rảnh quá nên lên xem thử." Giang Thâm nói rồi đi loanh quanh trước mặt Cố Nghiên Trì.

"Ồ, đang làm bài tập Sinh học đây à, chữ viết không tệ, chỉ là viết sai giá trị hoóc-môn rồi."

"Quên mất những gì tôi dạy trên lớp à? Động vật cũng có chu kỳ động dục."

"Chữ của em này xấu quá, về nhà luyện thêm đi."

"..." Cố Nghiên Trì lắc đầu bất lực, anh không muốn nói nặng lời với Giang Thâm trước mặt học sinh, nhưng mà...

Nhịn không được nữa rồi.

"Cậu ra đây với tôi." Cố Nghiên Trì nhanh chóng bước tới kéo Giang Thâm ra khỏi lớp học.

"Sao vậy anh?"

"Tôi thấy cậu thật sự rảnh quá, về lớp cậu đi."

"Lớp em yên tĩnh lắm, em chỉ qua xem lớp mình có ai cần hỏi gì không thôi, em chu đáo lắm mà." Giang Thâm nhướng mày nói.

Cố Nghiên Trì gật đầu, "Đúng là rất chu đáo thật."

"Khoan đã." Giang Thâm bỗng tiến lại gần, nhìn kỹ khóe miệng anh.

Cố Nghiên Trì theo bản năng lùi lại một bước, "Đừng động đậy."

"Anh mới là người đừng động đậy." Giang Thâm đưa tay chạm vào môi Cố Nghiên Trì, "Môi anh bị khô nẻ rồi, khô quá."

"Vậy sao." Anh cũng đưa tay lên định sờ thử, "Có vẻ đúng thế, có lẽ do thời tiết khô hanh gần đây, lại nói chuyện nhiều."

"Bôi chút dầu đi."

"Gì cơ?"

"Dầu lạc ấy, cái đó tốt hơn son dưỡng môi thông thường nhiều."

"Tôi là Alpha, sao phải quan tâm chuyện đó chứ? Không bôi gì hết, cậu mau về đi." Cố Nghiên Trì nói.

"Anh không bôi à?" Giang Thâm nhìn chằm chằm anh hỏi lại lần nữa.

"Không bôi, với lại trong tòa nhà này cậu kiếm đâu ra dầu lạc chứ."

"Không bôi thì đi theo em." Giang Thâm cười, nắm tay Cố Nghiên Trì kéo anh về phía phòng vệ sinh.

Cố Nghiên Trì còn chưa kịp phản ứng đã bị Giang Thâm ép vào tường, tiếp theo là đôi môi mềm mại áp lên.

"Ưʍ... Giang Thâm!" Cố Nghiên Trì đẩy hắn ra, cho hắn một cái tát, "Cậu làm gì vậy? Lại phát điên à?!"

Chết tiệt, mỗi lần Giang Thâm tấn công bằng pheromone, anh đều không kìm được nhịp tim của mình.

"Giúp anh làm mềm môi mà, hiệu quả hơn dầu lạc đấy, chỉ là một lúc sau lại khô, cần phải làm ướt lần hai." Giang Thâm cười ngây thơ vô hại, nhưng điều này lại khiến Cố Nghiên Trì tức điên.

"Anh, mỗi lần bị em hôn, mặt anh đều đỏ lên, tim đập cũng nhanh lắm, em nghĩ chậm nhất một tháng nữa, anh sẽ thích em mất, anh dám đánh cược không?" Giang Thâm cong môi cười nói.

"Thằng nhóc này, ngày càng càn rỡ." Cố Nghiên Trì lau khóe miệng, "Tôi không tin."

"Vậy anh để em thử xem, cho em theo đuổi anh một tháng nhé?" Giang Thâm nói.

Nào ngờ vừa dứt lời, Cố Nghiên Trì nhìn hắn chớp mắt hai cái, há miệng định nói gì đó, rồi...

"Ọe..."

Giang Thâm lúng túng nhìn Cố Nghiên Trì buồn nôn, "Không phải chứ, anh, lời em nói khiến anh buồn nôn đến thế sao? Anh thật biết cách làm tổn thương người khác..."

"Không liên quan đến cậu." Cơn buồn nôn qua đi, Cố Nghiên Trì khẽ nói.

"Làm em giật mình, em tưởng anh từ chối em không cần dùng cách này chứ." Giang Thâm nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Nghiên Trì, "Em đi lấy nước cho anh."

"Không cần đâu, tôi dùng tay hứng một chút là được rồi." Cố Nghiên Trì mở vòi nước, dùng tay bụm lấy một ít nước rồi súc miệng, lau khô bằng khăn giấy xong nói, "Ra ngoài thôi."

"Được." Giang Thâm đáp.

Buổi tự học tối kết thúc lúc 10 giờ 30, càng về sau Cố Nghiên Trì càng buồn ngủ, trà pha từ trước đã uống hết từ lâu, thật sự không chịu nổi nữa, Cố Nghiên Trì dùng tay đỡ trán, lòng bàn tay vừa hay che được mắt.

Anh khẽ nhắm mắt lại, định nhắm mắt dưỡng thần một lúc.

Tiếng chuông tan học vang lên, Cố Nghiên Trì cũng mở mắt ra.

"Tạm biệt thầy."

"Thầy Cố, chúng em về đây."

Cố Nghiên Trì cố gắng tỉnh táo nói, "Về đi, cẩn thận trên đường nhé, nghỉ ngơi sớm đừng thức khuya."

Sau khi học sinh đều đi hết, Cố Nghiên Trì ngáp một cái rồi đi ra ngoài.

"Thầy Cố trông có vẻ buồn ngủ lắm."

Cố Nghiên Trì nhìn về phía Giang Thâm nói, "Cậu đứng đây làm gì vậy?"

"Anh à." Giang Thâm nói, "Em phát hiện anh luôn thích hỏi những câu hỏi biết rõ câu trả lời, anh không biết lý do em ở đây sao? Em đang đợi anh đấy."

"Cậu đợi tôi chúng ta cũng không thể về cùng nhau được, nhiều nhất chỉ có thể lái xe trước sau thôi, có ý nghĩa gì chứ?"

"Có chứ, em có thể không lái xe, hơn nữa nhìn vẻ mặt buồn ngủ của anh, em thậm chí không dám để anh lái xe về." Giang Thâm nói.

"Sao, cậu lái à? Tôi ngồi ghế phụ?"

"Đúng vậy."

Cố Nghiên Trì cũng không nói nhiều với Giang Thâm nữa, "Được, lái xe của cậu đi, xe tôi cần đổ xăng, tạm thời không lái."

"Không vấn đề, đi thôi."

Lên xe rồi, Cố Nghiên Trì đã buồn ngủ lắm rồi nên nhắm mắt lại, "Đến nơi thì gọi tôi."

Giang Thâm bật điều hòa trong xe, lặng lẽ điều chỉnh ghế phụ lái đến góc độ thích hợp, làm xong tất cả, hắn cúi xuống bên tai Cố Nghiên Trì khẽ nói, "Anh ngủ đi, về đến nhà em sẽ gọi anh."

Buổi tối ít xe, Giang Thâm rất hài lòng, như vậy hắn có thể nghe được tiếng thở đều đặn của người bên cạnh.

Hắn muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm chút nữa, đường về nhà xa thêm một chút.

Như vậy hắn cũng có thể, nhìn Cố Nghiên Trì ngủ thêm một chút nữa.

Nhưng mà, đường nào cũng có điểm dừng, không thể luôn ở trên đường mãi được.

Đến dưới tòa nhà, Giang Thâm cởi dây an toàn, định gọi Cố Nghiên Trì dậy.

Hắn vừa quay đầu, đã thấy khuôn mặt đỏ ửng của Cố Nghiên Trì.

Môi hơi hé mở, như đang chờ đợi nụ hôn, l*иg ngực phập phồng, vốn dĩ chỉ là nghỉ ngơi bình thường, nhưng vì trong lòng hắn không trong sạch, nên chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến hắn có phản ứng.

Giang Thâm thở ra một hơi, hắn tự nhủ với bản thân, không được nghĩ nữa, dừng lại đi.

Bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Cố Nghiên Trì, "Anh, tỉnh dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi."

"Ừm? Nhanh vậy sao?"

Chết tiệt... Giọng nói vừa ngủ dậy của Cố Nghiên Trì, hắn suýt nữa lại không kìm chế được...