Chương 2: Giới tính thứ tư

Chương 2: Giới tính thứ tư

Editor: Orsa Regina

Bàn tay Giang Thâm lạnh buốt, đặt lên cổ anh khiến anh rất khó chịu, huống chi đó còn là vị trí tuyến thể. Cố Nghiên Trì theo bản năng co người lại, khẽ quát: "Bỏ tay ra."

Giang Thâm nghiêng đầu cười khẽ, rồi ngoan ngoãn buông tay ra, vẻ mặt trở lại bình thường: "Vậy, thầy Cố, sau này mong được chỉ giáo nhiều."

L*иg ngực Cố Nghiên Trì phập phồng dữ dội, khoảng cách gần gũi vừa rồi khiến anh bất giác nhớ về đêm ba năm trước, khi anh và Giang Thâm cũng gần gũi như vậy.

Giang Thâm đang trò chuyện với các giáo viên khác trong văn phòng, Cố Nghiên Trì đứng bên lặng lẽ lắng nghe.

Mới bao lâu chứ, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã thân thiết thế? Đây còn là Giang Thâm mà anh từng biết không?

"Tiểu Giang năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Giang Thâm cất giọng: "Năm nay 24 ạ."

"Ôi chao, vậy là còn trẻ thật, tôi đã gần 40 rồi, thật là ghen tị quá."

"Thế ạ? Chị Tĩnh không nói em còn tưởng chị mới 25, 26 thôi." Giang Thâm cười nói.

Câu nói này khiến Vương Tĩnh vui sướиɠ vô cùng, cười toe toét.

Cố Nghiên Trì nghe đến đây, trong lòng bật cười khinh bỉ, miệng như bôi mỡ vậy, không biết đã nói những lời kiểu này với bao nhiêu người rồi.

"Không được rồi không được rồi, đói quá, tôi đi căng-tin ăn cơm đây, có ai đi cùng không?" Có người trong văn phòng lên tiếng.

"Cậu đi đi, tôi còn bảng cần in."

"Cố lên, đề kiểm tra đầu năm của tôi còn chưa ra xong."

Cố Nghiên Trì vừa làm xong công việc, nghe mọi người trong văn phòng nói chuyện ăn cơm, anh bỗng cảm thấy bụng mình cũng hơi đói.

Đúng lúc cậu định đứng dậy đi căng-tin, cửa văn phòng mở ra: "Nghiên Trì, cậu làm xong chưa? Đi ăn cơm không? Lúc tan họp chúng ta đã hẹn rồi mà."

Trong văn phòng, tất cả các giáo viên trẻ đều bắt đầu trêu chọc, ngoại trừ Giang Thâm.

Cố Nghiên Trì tháo kính, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, suýt quên mất Ôn Miên.

"Tôi đi ngay đây, cậu đến đúng lúc lắm."

"Vậy thì tốt quá rồi." Ôn Miên cười nói: "Đi thôi."

Cố Nghiên Trì vừa định bước đi thì một giọng nói cắt ngang bước chân cậu.

"Thầy Cố, tôi cũng hơi đói rồi, hay là đi cùng nhau nhé, tiện thể dẫn tôi đi tham quan luôn?" Giang Thâm nhìn anh với ánh mắt nửa cười nửa không.

Người ngồi ở vị trí bên cạnh đưa tay kéo nhẹ Giang Thâm, nói khẽ: "Giang Thâm, lát nữa tôi dẫn cậu đi."

"Thầy Cố đã đi trước rồi, tiện thể dẫn tôi theo cũng không sao chứ?"

Điều này... Người bên cạnh hơi ngỡ ngàng, ấn tượng đầu tiên Giang Thâm cho anh ta là biết phép tắc, nhưng sao bây giờ lại không biết điều như vậy.

Cố Nghiên Trì lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Đi thôi."

Đến căng-tin, ba người lấy cơm xong, Ôn Miên định ngồi cùng Cố Nghiên Trì, nhưng Giang Thâm đã nhanh chân chiếm chỗ trước.

Cố Nghiên Trì: "..."

"Cậu nhớ nhầm rồi."

Ôn Miên nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng nói ra thắc mắc trong lòng: "Nghiên Trì, Giang Thâm, hai người quen nhau từ trước à?"

"Không quen."

"Đương nhiên là quen rồi."

Hai người đồng thanh nói.

"Ơ..."

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, chúng tôi không quen nhau từ trước." Cố Nghiên Trì lạnh nhạt nói.

"Ôi chà, anh Trì nói vậy thì tôi buồn lòng lắm, cấp 3, đại học, chúng ta không phải đều ở bên nhau sao?" Giang Thâm chống cằm nhìn anh.

"Không nhớ." Cố Nghiên Trì bề ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Giang Thâm còn muốn làm gì nữa? Nhắc lại chuyện cũ để làm gì?

Chẳng lẽ hắn còn muốn lặp lại những chuyện xấu hổ trước kia sao?

"Không nhớ thì thôi vậy." Giang Thâm cười gượng.

Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Cố Nghiên Trì đứng dậy trước: "Tôi ăn xong rồi, hai người cứ từ từ."

Nói xong liền bỏ đi.

Giang Thâm ngồi lại tại chỗ, đầu ngón tay cầm đũa bóp chặt đến trắng bệch. Một lúc sau, hắn đột ngột đứng dậy, đuổi theo hướng Cố Nghiên Trì rời đi.

Cố Nghiên Trì chậm rãi đi về phía tòa nhà giảng dạy. Ngay khi cậu sắp bước vào văn phòng, cánh tay bị một bàn tay khác nắm chặt, rồi bị kéo vào phòng học gần nhất.

"Giang Thâm! Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Đây là trường học, có camera giám sát!" Vẻ ngoài nho nhã của Cố Nghiên Trì cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn trước những lần khıêυ khí©h liên tiếp của Giang Thâm.

"Anh không lừa được em đâu, trước khi chính thức khai giảng, camera trong lớp học đều không bật. Em cũng chẳng muốn làm gì cả, em nhớ anh, anh ơi." Giang Thâm ôm chặt lấy Cố Nghiên Trì, bất kể người trong lòng vùng vẫy thế nào cũng không buông tay.

Bị Giang Thâm ôm như vậy, Cố Nghiên Trì trong lòng vang lên cảnh báo: "Đừng gọi tôi là anh, Giang Thâm. Chuyện ba năm trước, cậu còn muốn lặp lại một lần nữa sao?"

"Đừng nói nữa, để em ôm một lát, chỉ một lát thôi, xin anh." Giang Thâm ngừng một chút, rồi nói rất nhanh: "Bây giờ anh vẫn không thể cảm nhận được pheromone phải không? Dù anh là một Alpha ưu tú nhưng không thể cảm nhận pheromone, ba năm nay, anh đã vượt qua kỳ mẫn cảm như thế nào?"

"Tôi vượt qua thế nào, không đến lượt cậu hỏi đâu. Sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn "giúp" tôi?"

Cố Nghiên Trì run rẩy toàn thân. Phải rồi, anh mắc chứng rối loạn cảm nhận pheromone, một căn bệnh hiếm gặp.

Nhưng không ai biết, ngay cả bạn thân nhất của anh cũng không biết. Thế nhưng Giang Thâm biết, do chính miệng anh nói ra.

Bởi vì anh coi Giang Thâm như em trai ruột của mình!

Giang Thâm là đứa trẻ được cha anh giúp đỡ. Khi anh 16 tuổi, đó là lần đầu tiên anh gặp hắn.

Sau khi được giúp đỡ, Giang Thâm luôn sống trong nhà anh, và bản thân anh cũng rất yêu thương người em trai này. Ngày tháng cứ thế trôi qua, Cố Nghiên Trì cảm thấy rất mãn nguyện.

Biến cố xảy ra vào năm anh 25 tuổi, khi anh đã chuyển ra ngoài sống, và Giang Thâm cũng đi cùng anh.

Kỳ mẫn cảm tháng đó đến quá đột ngột, anh không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

Do rối loạn cảm nhận pheromone, anh không thể ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào. Anh cuộn mình trong phòng, đau đớn trải qua kỳ mẫn cảm.

Cũng chính trong những ngày đó, anh biết được người em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi có tâm tư gì đối với anh.

Trong thời kỳ đặc biệt đó, đối mặt với sự áp chế của Giang Thâm, anh hoàn toàn không có sức phản kháng. Và thế là, anh bị Giang Thâm ép buộc, muốn làm gì thì làm.

Điều khiến cậu sụp đổ nhất là, trong quá trình hoang đường đó, anh lại ngửi thấy pheromone của Giang Thâm, một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được pheromone, không chỉ của Giang Thâm, mà còn của chính mình.

Pheromone của anh và Giang Thâm quấn quýt lấy nhau, tràn ngập cả căn phòng.

Nếu chỉ đến đây thôi, Cố Nghiên Trì nghĩ mình còn có thể chấp nhận được. Nhưng anh không ngờ rằng, sau đó, khi anh đi khám sức khỏe định kỳ tại bệnh viện, bác sĩ nói với anh rằng, anh đã mang thai.

Alpha không thể khiến Alpha mang thai được, sau đó bác sĩ nói với anh một khả năng khác.

Người đó có thể là giới tính hiếm thứ tư - Enigma.

Giang Thâm, từ đầu đến cuối đều đang lừa anh. Hắn hoàn toàn không phải là Alpha, hắn là một tồn tại vô cùng đặc biệt, hắn là... Enigma.

Lời tác giả:

Trước khi đẩy truyện lên, các chương sẽ đăng không định kỳ~ Yêu các bạn (ˊ?ˋ*)

Haha, đây chính là lý do tại sao ở chương 1 thầy Cố gặp Tiểu Giang lại phản ứng mạnh như vậy, hai người trước đó đã có một đoạn tình rồi.