Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 21: Giang Thâm, tôi có thai rồi.

« Chương Trước
Chương 21: Giang Thâm, tôi có thai rồi.

Editor: Riin

“Được rồi, cả ngày rồi, anh nói đi.” Giang Thâm nói.

“Cậu chuẩn bị tâm lý trước đi.” Cố Nghiên Trì nói nhẹ nhàng.

“Chẳng cần chuẩn bị gì cả, em đã chuẩn bị cả ngày rồi.” Giang Thâm vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc ấm áp khi vừa rồi ôm lấy Cố Nghiên Trì, giọng nói của hắn đầy cứng nhắc.

“Chuẩn bị xong tâm lý rồi phải không?” Cố Nghiên Trì xác nhận lại.

“Rồi.” Giang Thâm gật đầu.

“Được.” Cố Nghiên Trì thở dài: “Cậu có thể sẽ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu biết, tôi có thai rồi.”

...

Một cơn gió thu thổi qua, lá trên cây xào xạc, Giang Thâm đứng sững tại chỗ, không dám tin vào những gì Cố Nghiên Trì vừa nói.

“Anh... Anh vừa nói gì?”

“Tôi nói tôi có thai rồi.” Cố Nghiên Trì lặp lại: “Lần đó, cậu còn nhớ không?”

Giang Thâm há miệng nhưng mãi không thể nói nên lời.

Nhìn phản ứng của hắn, Cố Nghiên Trì có chút hối hận vì đã nói ra. Anh có thể mong đợi gì ở một chàng trai hai mươi bốn tuổi? Ở tuổi này, ngay cả chuyện của bản thân còn chưa hiểu rõ, làm sao có thể chịu trách nhiệm cho một sinh mệnh mới.

Huống hồ, nếu không có pheromone của Giang Thâm thì sao? Chẳng lẽ anh thực sự sẽ chết trên bàn phẫu thuật?

“Ban đầu tôi định bỏ nó đi...”

“Anh nói gì? Anh định bỏ nó đi?” Giang Thâm đưa tay nắm chặt vai anh, “Đó là con của hai chúng ta.”

“Cậu nói sai rồi, đó là con của tôi.” Cố Nghiên Trì khẽ lùi lại: “Cậu nghe tôi nói hết đã, đó là suy nghĩ trước đây của tôi, còn bây giờ, tôi đã quyết định sinh nó.”

Nghe Cố Nghiên Trì nói vậy, Giang Thâm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm chặt lấy anh, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã nói cho em biết.”

“Thực ra tôi không định nói cho cậu, nhưng tôi nghĩ cậu có quyền được biết. Hơn nữa, tôi đã đến bệnh viện của Văn Lâm để kiểm tra, và Văn Lâm nói...”

“Anh Lâm nói gì?” Giang Thâm lo lắng hỏi.

“Cậu ấy nói, trong thời gian mang thai, tôi và đứa bé trong bụng cần pheromone của cậu.” Cố Nghiên Trì lặng lẽ quan sát Giang Thâm, chỉ cần hắn tỏ ra một chút không muốn, anh sẽ lập tức quay đi mà không nói thêm lời nào.

Dù sau này có xảy ra nguy hiểm gì, anh cũng sẽ không bao giờ nói thêm với Giang Thâm một câu.

Giang Thâm dần dần rời khỏi niềm vui sướиɠ, bắt đầu suy nghĩ, và đột nhiên hắn nhận ra một điểm mình đã bỏ sót: “Anh, nếu trong thời gian đó không có sự an ủi từ pheromone, thì đến lúc...”

“Tôi có thể sẽ không qua khỏi trên bàn phẫu thuật.”

Đúng vậy, chính là như thế. Mặc dù Đường Văn Lâm đã nói với anh bằng giọng đùa cợt, nhưng anh hiểu rõ, đó chỉ là bề ngoài.

Không có bác sĩ nào không hiểu rõ rủi ro lớn đến thế nào, anh không phải là Omega, ngay cả khi là Omega, nếu không có pheromone để an ủi, quá trình sinh nở cuối cùng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đường Văn Lâm chỉ không muốn anh phải gánh thêm gánh nặng tâm lý mà thôi.

Giang Thâm ngẩn ngơ nhìn anh, rồi ngay sau đó hắn vội vàng nói, “Không sao, chỉ là pheromone thôi mà, anh cần bao nhiêu em cũng có thể cung cấp bấy nhiêu. Chỉ cần anh đồng ý, em có thể giải phóng pheromone cả ngày.”

Có lẽ chính vì nét mặt quá mức lo lắng của Giang Thâm, mà Cố Nghiên Trì dần dần bình tĩnh lại. Anh khẽ cười, mặc dù thằng nhóc này có hơi cứng đầu, nhưng khi gặp chuyện lớn, dường như vẫn có thể nắm bắt được.

Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.

“Được thôi, vậy thì cậu cứ giải phóng pheromone cả ngày đi, rồi để cảnh sát bắt cậu vì tội quấy rối.”

“Không thể nào.”

Cố Nghiên Trì cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu chuyện này thôi. Tiết tự học buổi tối thứ hai sắp bắt đầu, cậu mau quay lại lớp đi."

Giang Thâm gật đầu. Khi sắp rời đi, bàn tay hắn bất chợt chạm vào bụng Cố Nghiên Trì. Hắn nói: "Anh, ở đây có một sinh mệnh."

Cố Nghiên Trì vỗ vào tay Giang Thâm, bảo hắn mau buông ra: "Buông ra nhanh lên, nếu để người khác thấy thì còn ra thể thống gì nữa."

Giang Thâm ngẩng đầu hỏi: "Vừa nãy anh ôm ấp với Ôn Miên như vậy sao không lo lắng chuyện này?"

"Nếu người ta thấy tôi và Ôn Miên ôm nhau, nhiều lắm là lan truyền vài lời đồn. Còn nếu với cậu, chắc sẽ đồn tôi là người đồng tính. Vì vậy, hai chuyện này hoàn toàn không thể so sánh được." Cố Nghiên Trì vừa nói vừa đẩy vai Giang Thâm.

"Anh."

"Lại làm gì nữa đây?" Anh gần như phát điên vì Giang Thâm rồi.

"Em rất mừng vì mình là E." Giang Thâm nhẹ giọng nói: "Nếu em là Alpha, dù thế nào em cũng không thể khiến anh hoàn toàn thuộc về em được."

"Cậu đang nói gì vậy? Nói to lên một chút được không?"

Lúc này gió rất to, khiến giọng Giang Thâm càng nhỏ hơn, anh hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.

"Không có gì." Giang Thâm buông Cố Nghiên Trì ra và nói: "Gió to quá, anh mau lên xe đi, đừng để bị lạnh."

"Biết rồi." Cố Nghiên Trì đáp.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Cố Nghiên Trì lên xe, Giang Thâm mới quay người chuẩn bị trở lại tòa nhà học.

Khi vào lớp học, khóe miệng hắn vẫn còn nụ cười chưa kịp thu lại. Các học sinh trong lớp liền hò hét: "Thầy có chuyện gì vui vẻ kể cho chúng em nghe đi."

Giang Thâm cười nhẹ ở khóe mắt và nói: "Chuyện vui của thầy Giang các em, lũ nhóc các em không hiểu được đâu."

Đám học sinh bên dưới: "Xì."

Sau khi tan học buổi tối, Giang Thâm gần như lập tức lao đến bãi đỗ xe, mở cửa xe và đạp ga hết cỡ.

Vào khu chung cư, lên đến tầng, thậm chí không thèm liếc nhìn cửa nhà mình, hắn trực tiếp bấm chuông cửa nhà Cố Nghiên Trì.

Lúc này Cố Nghiên Trì đang nằm trên giường trong phòng ngủ, ngủ say sưa.

Nghe thấy tiếng chuông cửa như thúc giục, anh biết ngay là Giang Thâm đã về.

Với chút bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy, anh không vui vẻ gì mà trở mình xuống giường, thậm chí không mang dép lê, mở cửa và nói với người đang đứng bên ngoài: "Cậu làm gì vậy? Tôi đã ngủ rồi."

Giang Thâm không ngờ mới 10 giờ 50 mà Cố Nghiên Trì đã đi ngủ: "Anh không phải nói... Bảo em tan học buổi tối xong đến nhà anh sao?"

Cố Nghiên Trì bất đắc dĩ xoa trán: "Đó là vì tôi có chuyện muốn nói với cậu, giờ chuyện đã nói trước rồi thì cậu không cần đến nữa."

Giang Thâm cảm thấy rất tủi thân, ánh mắt hắn vô thức nhìn xuống, bắt gặp đôi chân trần của Cố Nghiên Trì. Hắn nói: "Sao anh không mang giày mà ra mở cửa vậy?"

"?" Cố Nghiên Trì thoạt đầu ngạc nhiên, rồi nói: "Sàn nhà không lạnh, không sao đâu."

"Không lạnh cái con khỉ." Giang Thâm trực tiếp bước vào, bế ngang Cố Nghiên Trì lên: "Sàn nhà làm gì có sưởi, anh có thể quan tâm đến bản thân một chút được không?"

Mùi hương từ cơ thể Giang Thâm không hề báo trước mà ùa vào mũi, khiến gương mặt Cố Nghiên Trì bỗng đỏ ửng lên.

... Đã 28 năm rồi, anh chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như vậy.

Anh cứ thế bị Giang Thâm bế vào phòng ngủ và đặt lên giường.

Cố Nghiên Trì kéo chiếc chăn đắp lên người, cảm thấy mình đã lấy lại được chút thể diện. Anh nói: "Giang Thâm, tuy tôi đã nói với cậu chuyện tôi mang thai, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện động chạm vào tôi. Quan hệ giữa chúng ta vẫn như trước đây, cậu hiểu chưa?"

Thấy Giang Thâm không trả lời, anh lại nói lần nữa: "Đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không?"

Một lúc sau Giang Thâm mới đáp: "Em nghe rồi, em sẽ nghe lời anh về mọi thứ."

Cố Nghiên Trì hơi bất ngờ. Những lần trước khi anh nói câu này với Giang Thâm, câu trả lời của hắn luôn là "Không được, không thể", khiến người ta tức điên lên được. Sao lần này lại ngoan ngoãn vậy, uống nhầm thuốc à?

"Hiểu rồi thì tốt, bây giờ cậu có thể ra ngoài được rồi, khi ra nhớ khóa cửa lại." Cố Nghiên Trì ho khan hai tiếng rồi nói.

"Vâng." Giang Thâm ngừng một chút rồi tiếp tục, "Anh Lâm nói anh cần pheromone của em phải không?"

"Đúng vậy, cậu có gì muốn hỏi không?" Cố Nghiên Trì nhướn mày hỏi.

"Em không có gì muốn hỏi cả. Vậy, pheromone này càng sớm càng tốt phải không?" Giang Thâm lẩm bẩm.

Chưa kịp để Cố Nghiên Trì trả lời, một làn hương hoa nhài đã lan tỏa khắp căn phòng. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng tràn ngập mùi hương dịu nhẹ, thư thái.

Giang Thâm nói: "Em đi đây, anh ngủ ngon nhé."

Cố Nghiên Trì nhìn chăm chăm vào bóng lưng hắn, cho đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài mới hoàn hồn.

Anh nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi không khí trong phòng. Từng ngóc ngách, từng tấc không gian đều là pheromone an ủi của Giang Thâm.

Lúc này anh mới chợt nhận ra, có phải vì anh đang mang thai nên Giang Thâm mới nghe lời anh như vậy không?

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Nghiên Trì khẽ ừm một tiếng rồi mở mắt. Có lẽ vì đêm qua có pheromone của Giang Thâm, anh ngủ ngon hơn bình thường.

Anh ngồi dậy, qua một đêm, mùi hoa nhài trong phòng vẫn chưa tan hết. Anh mở cửa sổ, để mùi hương còn sót lại thoát ra ngoài.

Hôm nay không có tiết tự học buổi sáng, nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, anh vẫn phải đến trường lúc 6 giờ 30, điều này đã trở thành thói quen hàng ngày.

Sau khi chuẩn bị xong, anh ra khỏi nhà và đi đến trường.

Anh cầm túi đựng laptop bước vào văn phòng. Vừa vào, đồng nghiệp liền nói: "Thầy Cố hôm nay xịt nước hoa à, mùi hoa nhài, nhẹ nhàng, thơm thật đấy."

Cố Nghiên Trì sững người một chút rồi đáp: "À, đúng là có xịt một chút."

"Có link mua không? Mùi thơm quá."

Cố Nghiên Trì ho khan hai tiếng: "Không có, bạn tôi mua cho đấy."

"Vậy à, tiếc quá."

Giang Thâm đến vào khoảng 7 giờ hơn, lúc đó Cố Nghiên Trì đang ở phòng nước lấy nước.

Giang Thâm đến văn phòng không thấy bóng dáng Cố Nghiên Trì đâu, hỏi người bên cạnh xong liền đi đến phòng nước.

"Anh."

Cố Nghiên Trì buông tay khỏi công tắc máy lọc nước, đứng thẳng người nhìn hắn: "Đến rồi à."

"Vâng, đến rồi. Tối qua anh ngủ thế nào?"

"Ngủ thế nào là sao, cũng tốt thôi." Cố Nghiên Trì đáp.

"Có pheromone của em, anh ngủ ngon hơn chứ?" Giang Thâm hỏi.

"Cũng tạm được."

"Vậy từ nay em đến mỗi tối được không?"

"Phiền phức quá, bây giờ cũng chưa nghiêm trọng lắm, một tuần một lần là đủ rồi. Hơn nữa, ngày nào cũng phát ra nhiều pheromone như vậy, cậu cũng chịu không nổi đâu." Cố Nghiên Trì thờ ơ nói.

Giang Thâm lắc đầu: "Em chịu được, miễn là anh cần."
« Chương Trước