Chương 7: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ kết hôn."

Editor: Orsa Regina

"Chỉ bất kính với tôi." Cố Nghiên Trì ngẫm nghĩ câu nói này, "Tiểu Giang này, cậu nhớ kỹ, bây giờ chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, và chỉ cần ở trong trường, cậu không được phép nói chuyện với giáo viên lâu năm như vậy."

"Nhưng mà, em coi anh là người thân thiết nhất của em." Giang Thâm nhìn chằm chằm vào anh, nói từng chữ một.

Có lẽ là do ánh mắt Giang Thâm nhìn anh quá nồng nhiệt, hoặc là trong đầu anh bỗng hiện lên một hình ảnh, Cố Nghiên Trì nhìn Giang Thâm, không nói gì.

"Giang Thâm, dậy đi."

Rồi anh nhận được một tiếng đáp rất nhẹ nhàng.

"Anh."

Anh 17 tuổi, nhìn Giang Thâm bé nhỏ 13 tuổi.

Anh 28 tuổi, nhìn chàng trai giờ đây còn cao hơn cả mình.

Thời gian, trôi qua thật nhanh.

Nếu Giang Thâm không nảy sinh tình cảm không nên có đó với anh, hai người bọn họ, hẳn là rất tốt.

Nghĩ đến đây, Cố Nghiên Trì thở dài, giọng cũng dịu đi, "Tại sao, cậu lại thích tôi chứ."

"Anh muốn biết không?" Giang Thâm hỏi.

Cố Nghiên Trì đau đầu ấn vào thái dương, "Thôi, không muốn."

"Không muốn thì thôi, anh chỉ cần nhớ em thích anh là được rồi." Giang Thâm hơi cụp mắt xuống, vừa hay nhìn thấy đôi môi hồng của Cố Nghiên Trì.

Cái cổ họng của hắn động đậy, cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Cố Nghiên Trì.

Cố Nghiên Trì như một con thú nhỏ hoảng sợ đẩy Giang Thâm ra, "Cậu làm gì vậy."

"Không có gì." Giang Thâm nói mặt không đổi sắc.

"Ở trong trường, cất cái kiểu lưu manh đó đi." Cố Nghiên Trì dùng mu bàn tay lau miệng, không thể cho người này chút sắc mặt tốt nào, cho chút ánh sáng là rực rỡ ngay.

"Vậy, ý anh là, không ở trong trường thì được hả?"

Cố Nghiên Trì không nói gì nữa.

Một lúc sau, anh nói, "Logic kiểu gì vậy."

"Em sai rồi." Giang Thâm thấy Cố Nghiên Trì như vậy lập tức hoảng hốt, hắn sợ, sợ Cố Nghiên Trì lại rời xa.

"Cậu..." Vẻ mặt tổn thương của Giang Thâm khiến lòng anh thắt lại, "Thôi được, lần này, bỏ qua vậy."

Tuy nhiên Cố Nghiên Trì phát hiện, anh nói sớm quá.

"Thật ạ?" Giang Thâm ngẩng đầu lên vui mừng, "Vậy lần sau em vẫn dám."

"......"

Cút, mau cút đi.

Giang Thâm cười hai tiếng, "Được rồi, không đùa với anh nữa, em thật sự có việc tìm anh, anh có nghe cô Lưu từng dạy lớp 8 nói không, cô ấy bảo lớp 8 khó dạy lắm, đều im lặng làm người ta tức chết, nếu anh bị đám nhóc đó chọc tức, cứ nói với em, tính anh thế này, chắc chắn sẽ không mắng học sinh đâu, không sao đâu, để em."

"Tôi không biết lũ trẻ lớp 8 có đáng ghét hay không, nhưng cậu thì chắc chắn rất đáng ghét đấy." Cố Nghiên Trì khẽ cười khẩy và nói tiếp, "Còn nữa, học sinh không phải để mà mắng. Hãy nói rõ lý lẽ để chúng tự hiểu. Mối quan hệ tốt đẹp giữa thầy và trò luôn phải do người thầy chủ động xây dựng và dẫn dắt. Tôi đã dạy qua bao nhiêu khóa rồi..."

Hơn nữa, dù sao thì học sinh vẫn biết tôn trọng anh. Còn Giang Thâm thì sao? Hồi nhỏ im thin thít, lớn lên thì...

Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức.

"... Tôi đã từng dạy rất nhiều học sinh và đều có mối quan hệ tốt với chúng. Cậu không cần phải nói những điều này với tôi đâu. Cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn."

"Em ư? Em đâu có đáng ghét. Nếu việc em thích anh cũng khiến anh khó chịu, thì em thật sự hết cách rồi." Cố Nghiên Trì vẫn đang nói, Giang Thâm không thể nghe thêm nữa nên đã lấy tay bịt miệng anh lại.

"Em biết anh rất được yêu mến ở trung học số Hai không chỉ được học sinh yêu mến mà còn được cả giáo viên quý mến nữa." Nói đến đây, đôi mắt Giang Thâm tối sầm lại, "Cái anh Ôn Miên, chính là người đã cùng ăn cơm với chúng ta ấy, anh ta thích anh, anh biết không?"

"Cái gì?" Cố Nghiên Trì sửng sốt.

"Anh à, có phải anh đã dồn hết tâm trí vào việc giảng dạy nên không nhận ra sao? Anh không thấy ánh mắt anh ta nhìn anh à? Người có mắt đều nhìn ra cả rồi."

Có vẻ như anh thật sự không nghĩ đến điều này, Cố Nghiên Trì thầm nghĩ.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Giang Thâm chứ.

Anh chưa bao giờ cho hắn quyền lớn đến thế.

"Vậy thì sao, tôi là Alpha, sớm muộn gì tôi cũng sẽ kết hôn với một Omega thôi."

Giang Thâm nắm chặt vai anh, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ, cậu cố gắng khuyên nhủ, "Giang Thâm, tuy cậu là E, có thể đánh dấu A, nhưng cậu hoàn toàn có thể tìm một Omega làm bạn đời mà."

“ Anh nói gì vậy?" Giang Thâm trầm giọng hỏi.

"Dù sao thì cậu cứ suy nghĩ kỹ những gì tôi nói đi." Cố Nghiên Trì vừa chỉnh lại trang phục vừa nói.

"Anh, anh thật là... Anh nghĩ xem, anh đã trải qua cảm giác sung sướиɠ đó rồi, anh còn muốn kết hôn với O nữa sao?" Giang Thâm nắm chặt nắm đấm, dường như đang cố nén cơn giận trong lòng.

"Giang Thâm, cậu biết mình đang nói gì không?" Cố Nghiên Trì lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên em biết."

"Thôi được rồi, tôi phải về đây." Anh không muốn ở cùng một chỗ với gã điên này nữa.

"Khoan đã, em đi cùng anh." Giang Thâm cố gắng điều chỉnh cảm xúc gần như mất kiểm soát của mình.

Trong hành lang.

Cố Nghiên Trì đi trước, Giang Thâm theo sau.

Lúc này, một số lớp trong tòa nhà vẫn đang họp lớp, có học sinh đi lại ngoài hành lang. Những học sinh đó nhìn thấy hai người họ liền đồng loạt quay đầu lại.

"Đó là thầy Cố phải không? Người bên cạnh thầy Cố là ai vậy? Tớ chưa từng thấy, đẹp trai quá!"

"Không biết, nghe nói là giáo viên mới đến, dạy môn Sinh học."

"Thật hả, thật hả! Giáo viên Sinh học và Ngữ văn của tụi mình đẹp trai thế sao?! Với nhan sắc này, lo gì không nghe được bài giảng chứ!"

Cố Nghiên Trì vừa nghe những lời xì xầm của học sinh, vừa lo lắng cho việc giảng dạy sắp tới của mình.

Anh quay đầu nhìn Giang Thâm, với vẻ ngoài nổi bật này, có lẽ học sinh sẽ không chú tâm nghe giảng mất.

Giang Thâm nhận ra ánh mắt của Cố Nghiên Trì, cậu mỉm cười, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu.

"......"

Cố Nghiên Trì im lặng một lúc rồi bước nhanh về phòng làm việc.

Anh nghi ngờ nghiêm trọng rằng trong ba năm ở nước ngoài, Giang Thâm đã thay đổi não bộ hay sao ấy?

Tác giả có lời muốn nói:

Tin tôi đi, đây thực sự là một câu chuyện ngọt ngào nhỏ, thật sự, thật sự, thật sự đấy. Nếu đổi người khác mà nói chuyện và động chạm với thầy Cố như vậy, chắc đã bị thầy Cố ném đi đâu mất rồi.