Chương 2

Lúc này, cậu đang ôm hành lý duy nhất mình đem đến từ quê nhà ngồi bên ngoài phòng của người chồng trong truyền thuyết kia của cậu.

Những người giúp việc ra vào tấp nập, hình như bên trong vừa mới bận việc gì đó, còn có bác sĩ và y tá, cả chú Vạn quản gia dẫn Sở Hoán vào vườn hoa, mọi người đều có vẻ rất nghiêm túc.

Rất nhiều bác sĩ và y tá vây quanh một người chuyển động, khiến cậu nhớ lại nửa năm trước khi mẹ cậu đi bệnh viện.

Cái cau mày của bác sĩ, y tá tới lui thay thuốc nhanh như gió, giọng nói giận dữ của người nhà nóng lòng muốn biết bệnh tình, thỉnh thoảng còn có âm thanh người nhà và bác sĩ, y tá chửi rủa lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Sở Hoán cẩn thận quan sát biểu cảm của những người này, ngoại trừ y tá vừa rồi bưng thuốc cấp cứu ra, những người khác đều có vẻ rất bình tĩnh.

Đây có phải là thế giới của những người giàu có? Có thể chuyển bệnh viện về nhà chỉ để phục vụ một người.

Cậu không được tự nhiên giật giật chân, cảm thấy hơi bất an.

Mấy ngày trước người Sở gia đứng ở trước mặt trực tiếp uy hϊếp cậu, cậu cũng không cảm thấy khó chịu gì ở trong lòng, bây giờ...

Sở Hoán liếc nhìn hai bên, thấy không có ai chú ý đến mình, thậm chí không ai có ý muốn phản ứng cậu, mới chậm rãi ép buộc mình thả lỏng.

Cậu cố gắng buông lỏng ý thức đang căng thẳng của mình, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong một tháng qua.

...Nhưng có vẻ như không có manh mối gì cả.

Về mặt pháp lý, cậu dường như có rất nhiều người thân cùng huyết thống, nhưng thực tế là sau khi cho cậu sinh mệnh lại muốn cướp sạch chút giá trị cuối cùng trên người cậu.

“Sở thiếu gia, ngài có thể vào rồi.” Chú Vạn không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cậu, Sở Hoán theo phản xạ từ chỗ ngồi đứng lên khi đột ngột nghe thấy thanh âm.

“…Bây giờ?” Có lẽ là do đã lâu không nói chuyện nên thanh âm phát ra cũng có chút thay đổi.

Vẻ mặt của chú Vạn không thay đổi: "Vâng, đại thiếu gia đang đợi rồi."

Vẻ mặt Sở Hoàn có chút vi diệu trong chốc lát, đang đợi rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dựa theo thời gian tính toán, chẳng phải cậu là người đã đợi lâu hơn sao?

Liếc mắt ra ngoài, bắt gặp các bác sĩ và y tá đi ra với đủ loại túi y tế, tâm trạng của cậu lại trở nên thoải mái.

Quên đi, so đo cái gì với một người bệnh tay chân bất tiện, cậu xách túi xách trong tay nhấc chân chuẩn bị đi vào.

"Đưa hành lý này cho tôi đi, tôi sẽ sai người giúp ngài sắp xếp nó vào trong phòng để đồ." Chú Vạn nói.

Sở Hoán dừng tay lại, lần thứ hai nhìn chú Vạn, người này tựa hồ rất đề phòng cậu, cậu đem đồ vật giao cho người giúp việc bên cạnh, rồi đi theo hắn vào phòng ngủ.