Chương 33

Sáng sớm hôm sau Lục Việt Chi lại đến công ty tăng ca, Sở Hoán ngủ đến giữa trưa mới xuống, nghe bà Hồng nói.

"Vừa mới bắt đầu bình phục tốt hơn một chút lại liều mạng như vậy, lão gia mà biết thể nào cũng lại lo lắng cho mà xem."

Động tác ăn uống của Sở Hoán yên lặng thu lại một chút, trong đầu nhớ tới bộ dáng lúng túng, khó xử vào ngày hôm qua của mình, hối hận cậu hẳn là không nên đi ra lắc lư lúc nửa đêm.

Người này bị thương còn có sức lực biếи ŧɦái như vậy, chính mình rõ ràng chính là con thỏ bị đưa tới cửa.

"Hôm nay không phải là thứ bảy sao?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Đại thiếu gia một khi đã làm việc còn quan tâm cái gì đến thứ bảy chủ nhật, có thể nhớ rõ ăn ba bữa một ngày đã là tốt lắm rồi." Bà Hồng thở dài.

Sở Hoán đoán lúc trước, khi Lục Việt Chi chưa sinh bệnh hẳn là một người cuồng công việc, cậu gật gật đầu, một bên tự ăn đồ ăn một bên xem đáp án của ngày hôm qua ở trong nhóm lớp.

Cậu nhìn lướt sơ sơ qua, có chút buồn bực.

Cảm thấy kỳ thi này chắc là cậu sẽ bị mất mặt, vì thế ăn cơm xong liền cam chịu số phận mà trở về phòng học tập.

Lục gia không chỉ tìm trường học cho cậu, các loại thiết bị điện tử có thể nghĩ đến, dùng đến thì trong tay cũng đều có đầy đủ, mở máy tính chuẩn bị làm cho mình một kế hoạch ôn tập chi tiết.

Cậu cũng không nghĩ rằng là mình ngốc, trước kia ở trường tuy rằng học lực không phải là xuất sắc nhưng đều không có khó khăn gì, nhưng qua hai năm, kiến thức trong sách đối với cậu mà nói đã xa lạ giống như thứ của thế kỷ trước.

Trước khi mẹ của Sở Hoán mất đã nằm triền miên hai năm trên giường bệnh ở bệnh viện, hai năm này cậu vừa chăm sóc mẹ vừa đi làm thêm, tuy rằng làm thủ tục tạm nghỉ học, nhưng về phương diện bài vở và bài tập này gần như là hoàn toàn vứt bỏ.

Bây giờ nhặt nó lên một lần nữa, rất khó khăn.

Nếu không phải sự dặn dò trước khi lâm chung của mẹ cậu cùng với sự xuất hiện của người Sở gia, cậu cảm thấy đời này của mình cũng sẽ cứ như vậy mà trôi qua, tóm lại đều là một người, cuộc sống cho dù sống thành cái dạng nào cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Hiện tại nhìn thấy cuộc sống khác với trong suy nghĩ trước kia của mình, nội tâm Sở Hoán kỳ thật rất bối rối, nhất là sau khi nghe được Lục Việt Chi thứ bảy vẫn ngồi xe lăn đi làm.

Trong nháy mắt cảm thấy chuyện hiện tại của mình cũng không phải là chuyện to tát gì.

Cuộc sống hiện tại ở Lục gia của cậu coi như là vững vàng, ngoại trừ phía Lục Việt Chi này ra, cũng không có ai tới đây làm phiền cậu, nếu không phải quá xa hoa, cậu sẽ cho rằng mình chỉ là đổi cái bạn cùng phòng mà thôi.

Thế nhưng vừa mới thỏa mãn với cuộc sống không có người quấy rầy trước mắt, liền có người ở bên nhà chính tới:"Sở thiếu gia, lão gia tử bảo ngài đi qua.”

Sở Hoán bắt đầu khẩn trương lên trước tiên:"Chú Vạn, gia gia có nói là chuyện gì sao?”