Chương 41

“...... Không có." Sở Hoán chọc chọc cơm trong chén, có chút buồn bực:"Tất cả mọi người đều không thích học tra, mà tôi... Đó chính là học tra trong học tra.”

(học tra: học cho có, điểm thấp.)

Lục Việt Chi sửng sốt, lần này thật sự bị cậu chọc cười.

Sở Hoán vốn có chút thẹn quá hóa giận, giương mắt nhìn thấy Lục Việt Chi tươi cười, cả người cứng đờ, có chút nhìn ngây người.

Mấy giây sau, Lục Việt Chi trở về phòng, Sở Hoán mới phục hồi tinh thần lại vỗ vỗ mặt mình, sợ không phải là thời gian dài ở chung một chỗ với Tiểu Ảnh, bị tiểu cô nương lây nhiễm thuộc tính nhan khống đấy chứ.

Nhưng ngẫm lại lại không thể không thừa nhận, Lục Việt Chi cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt.

Cả người so với lần đầu tiên gặp hoàn toàn khác nhau như hai người, cậu sờ sờ mũi, lại vuốt vuốt chỗ trái tim của mình, cảm thấy chính mình hôm nay không được bình thường lắm.

Trở lại phòng nhìn bài thi trước mắt, Sở Hoán bừng tỉnh hiểu được một sự thật, nếu Lục Việt Chi nói là sự thật, vậy tương lai mỗi một lần kết quả thi của cậu đều sẽ bị giáo viên gửi đến cho phụ huynh, mà phụ huynh hiện tại của cậu...

Sở Hoán xoa xoa mặt mình, phụ huynh hiện tại của cậu sợ không phải là Lục Việt Chi sao?

Vậy chẳng phải mỗi lần thi cử đều phải bị Lục Việt Chi cười nhạo, thuận tiện cầm bảng điểm thi sao?

A...

Sở Hoán kêu rên thành tiếng, vậy còn không bằng chết quách đi cho xong! Như thế nào mà mỗi ngày cùng Lục Việt Chi trải qua đều là hiện trường xã chết?!

Tháng ngày sau này còn có để người ta sống hay không?

Nghĩ tới đây, Sở Hoán lấy lại bình tĩnh, từ trong túi lấy ra một túi cà phê hòa tan đi pha cho mình một ly, thuận tiện khích lệ chính mình.

Vì sớm rời khỏi hiện trường xã chết, sớm ngày thoát khỏi thân phận học tra.

Còn nắm tay thêm động lực cho chính mình.

Sau đó... Ngày hôm sau lại thành công gây ra một trường hợp xã chết khác.

Một tách cà phê trực tiếp khiến cho Sở Hoán đến tận nửa đêm mới ngủ được, ngày hôm sau Trần Nhạc gõ cửa không mở ra, Lục Việt Chi lại không có kiên nhẫn gì, trực tiếp mở cửa ngồi xe lăn đi vào bên giường một phen xốc chăn của cậu lên.

Sở Hoán bị động tĩnh của Lục Việt Chi ồn ào mạnh mẽ bật dậy, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường trừng mắt nhìn hai người bên giường.

Trần Nhạc mím môi nhịn xuống ý cười, Lục Việt Chi vốn là cứng nhắc khuôn mặt nhìn rõ gương mặt của Sở Hoán trong nháy mắt phá công tan vỡ.

"Sao... Làm sao vậy? ”

Lục Việt Chi xoa xoa thái dương, xe lăn tự động lăn ra bên ngoài, Trần Nhạc thật sự đồng tình liền mở điện thoại di động của mình đặt ở trước mặt cậu.

Hai con mắt Sở Hoán trong nháy mắt mở to, sau đó ôm ngực một lần nữa ngã xuống trên giường:"A ~ tôi gần đây có phải phạm Thái Tuế hay không, vì sao luôn mất mặt như vậy?!”

(phạm Thái Tuế: Theo quan niệm dân gian, Thái Tuế được coi là hung Thần, nếu phạm phải thì sẽ gặp nhiều điều không may mắn.)

Ngày hôm qua có thể là quá mức trầm mê học tập, giờ phút này chẳng những là đầu lông xù nhỏ, khóe miệng còn hư hư thực thực có vết nước miếng, thậm chí một bên mặt bị cây bút trên tay mình vẽ nguệch ngoạc một mảng lớn từ lúc nào không biết.

(trầm mê: Say mê, đắm đuối, mê muội một cách mù quáng.)