Chương 2

Phạm Tinh xoa xoa cái má đau nhức, quay đầu nhìn bóng lưng Hà Thanh Mặc, nhất thời cảm thấy có chút không hiểu.

Tại sao người này lại có vẻ khác với những gì cậu tưởng tượng? Cảm giác có chút trẻ con.

Vốn tưởng rằng người như Hà Thanh Mặc tức giận thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn, nhưng hóa ra lại giống như một đứa trẻ hờn dỗi, hắn nói hắn tức giận, nhưng lại tạo ra ấn tượng là cậu đang bị hắn dụ dỗ là phải dỗ hắn nhanh lên.

Phạm Tinh cảm thấy bản thân mình bị hắn làm cho mất lý trí, một CEO bá đạo như Hà Thanh Mặc sao có thể có bộ mặt như vậy được? Chắc là do cậu quá lo lắng và bị ảo giác rồi!

Cậu thôi không nghĩ ngợi nữa mà bỏ chỗ mì nguội còn nguyên trên bàn vào tủ lạnh, định để dành cho bữa sáng ngày mai.

Xong xuôi cậu nhấc điện thoại lên gõ lại câu trên tờ giấy bằng bính âm, đối chiếu với những gì mình đã viết thì phát hiện mình viết không hề sai chút nào!

Hà Thanh Mặc quả thực đã lừa dối cậu!

Mũi Phạm Tinh bất giác hơi nhăn lại, đột nhiên bắt đầu đấu tranh với chính mình.

Tình cờ còn nửa ly nước mà Hà Thanh Mặc uống trên bàn, cậu nhúng ngón tay vào nước và bắt đầu sao chép trên bàn bằng điện thoại.

Cậu sinh ra và lớn lên trong một môi trường hoàn toàn nói tiếng Anh và chưa bao giờ học tiếng Trung một cách nghiêm túc, người duy nhất xung quanh cậu có thể nói được tiếng Trung là bà của cậu, dù đây không phải là tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà là phương ngữ miền Nam.

Tiếng Trung bé nhỏ mà cậu biết bây giờ được học từ phim truyền hình Trung Quốc mà bà cậu thích xem chúng khi cậu còn nhỏ. Sau này, khi lớn lên, cậu không có nhiều thời gian xem phim cùng bà ngoại nữa nên cơ hội học tiếng Trung càng ít hơn.

Vốn dĩ cậu không sử dụng nhiều nên việc bản thân có học hay không cũng không quan trọng nữa.

Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là không học được.

Cậu không hề tức giận vì Hà Thanh Mặc đã lừa dối cậu, nhưng cậu biết chắc rằng hắn không có ý xấu. Qua sự việc này cậu cũng chắc chắn rằng không thể giữ thái độ học hay không học đối với tiếng Trung được nữa.

Cậu có một thói quen là khi tập trung vào một việc gì đó thì sẽ cực kỳ đắm chìm và quên hết mọi thứ xung quanh.

Vì vậy, khi một bàn tay to lớn từ phía sau đưa ra nắm lấy tay cậu, cậu mới giật mình nhận ra Hà Thanh Mặc từ lúc nào đó đang đứng sau lưng mình.

Cậu trong vô thức muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.

Hắn trừng mắt nhìn cậu nói: “Em phải tập trung luyện thư pháp!”

Nói xong, Hạ Thanh Mặc nắm lấy tay cậu và bắt đầu viết từng chữ “đêm”...

Công bằng mà nói thì chữ viết của Hà Thanh Mặc thực sự rất đẹp. Đặc biệt khi đặt cạnh những nét cong, nét nghiên do chính hắn viết, quả thực rất vừa mắt.

Nhưng Phạm Tinh lại không có ý định chiêm ngưỡng nét đẹp này, thân thể cậu cứng ngắc không dám động đậy.

Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm sữa tắm trên người Hà Thanh Mặc. Cậu sợ chỉ cần cử động một chút sẽ ngã vào vòng tay của người đàn ông đó.

Nhưng người đàn ông dường như không nhìn ra được sự bối rối và cứng ngắc của cậu, thản nhiên nói: “Lời dạy của tôi chưa tốt à?”

Hả?

Phạm Tinh không hiểu lời hắn nói, vô thức quay người lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, mới nhận ra người đàn ông này vẫn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của mình.

Phạm Tinh cũng cảm thấy có chút áy náy, dù sao cậu đã nói sai, khiến người khác không vui, cậu phải chịu trách nhiệm.

Vì thế cậu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: "Thật ra em muốn gọi... chồng... của em."

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được.

Tuy nhiên, hai người đứng quá gần nên không thoát khỏi tai Hà Thanh Mặc.

Đôi mắt của người đàn ông hơi tối lại, sau đó im lặng cười, nhẹ nhàng véo vào tai đỏ mọng của thiếu niên, cười nói: "Nghe hay đấy, em nói to lên một lần nữa để tôi nghe nhé!"