Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ lão phu nhân là người đầu tiên nhận ra người đó, lập tức giơ ra tư thế chiến đấu, hùng hổ nói.

"Chó giữ cửa Trịnh gia, ngươi đến làm gì? Ta đã nói rồi, nữ nhi Từ gia ta không làm thϊếp!"

Từ Chấn Anh ngẩng đầu, từ ký ức nguyên chủ biết được người này là Ngưu chưởng sự của Trịnh gia. Lần trước cũng là hắn đến bày tỏ ý muốn từ hôn, chỉ có điều lần trước còn mang theo vài phần nhún nhường, giờ đây Từ gia đã định sẵn kết cục, sắc mặt Ngưu chưởng sự không tốt như lần trước.

"Lão phu nhân vẫn còn hơi sức đấy, mai phải lên đường rồi, sức lực này không giữ lại à?"

Ngưu chưởng sự cười khinh bỉ, sau đó ánh mắt rơi vào Từ Chấn Anh, có chút ngạo mạng.

"Từ cô nương, giờ khác xưa rồi, giờ Từ gia đã sa sút, chắc cô nương cũng không tiện nhắc đến chuyện hôn sự với tam công tử nhà ta nữa nhỉ? Phu nhân nhà ta từ tâm, nhớ tình nghĩa nhiều năm với Từ gia, muốn giúp cô nương một tay, nếu cô nương gật đầu, Trịnh gia sẽ cho người đón cô nương về ngay ngày mai. Cô nương cũng không cần bị lưu đày, sau này ăn ngon uống sướиɠ, chẳng phải hơn là chịu khổ ở Kiềm Châu sao?"

Đại bá mẫu chen vào.

"Phi! Nói nghe hay quá, cả đời này ta chưa từng nghe ai mà từ chính thê lại biến đi làm thϊếp, còn tự xưng là thanh lưu tân quý nữa chứ. Ta thấy là không có tiền nên lấy danh tiếng ra làm trò. Đã nói rồi, nữ nhi Từ gia ta không làm thϊếp, ngươi già rồi hay điếc rồi?"

Từ Nhạc Chí hiếm khi cùng phe với đại bá mẫu.

"Đúng vậy, cái gì mà thanh lưu tân quý, chưa từng thấy nhà tân quý nào lại không biết xấu hổ như vậy."

Nếu Từ gia có nữ nhi làm thϊếp, thì mặt mũi Từ Nhạc Chí nàng ta còn đâu nữa?

Lỡ như phụ thân phục chức, sau này nàng ta còn muốn quay lại Biện Kinh, nàng ta tuyệt đối không muốn có một người biểu tỷ biểu muội đi làm thϊếp, mất mặt chết đi được.

Từ Chấn Anh không muốn dây dưa với người Trịnh gia, trực tiếp nói.

"Ngưu chưởng sự, chúng ta đều là người trong quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, có gì cứ nói rõ ra đi, Trịnh gia mưu tính điều gì thì ai cũng biết rõ. Thế này nhé, ta cũng không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ngươi chỉ cần chuẩn bị đủ một vài thứ, ta sẽ lập tức trả lại hôn thư cho ngươi, nếu có ai hỏi, ta tuyệt đối sẽ không nói nửa lời về Trịnh gia."

Ngưu chưởng sự mắt sáng lên, theo bản năng muốn mặc cả, nhưng nhớ đến lời dặn dò của lão gia và phu nhân, liền nhẫn nhịn.

Lục tiểu thư Từ gia tuyệt đối không thể vào cửa, dù chỉ là thϊếp.

Nhưng Trịnh gia cũng tuyệt đối không thể chủ động đề xuất từ hôn, nếu không mặt mũi của lão gia biết để ở đâu.

"Từ tiểu thư nói gì vậy, Trịnh gia chúng tôi luôn đường đường chính chính, đã lập hôn thư, đương nhiên sẽ giữ lời. Chỉ là bây giờ thân phận của tiểu thư—"

Định lừa nàng nữa sao?

Từ Chấn Anh trực tiếp ngắt lời.

"Được thôi, ta đồng ý làm thϊếp, Trịnh gia khi nào sẽ cho người đến đón ta ?"

Quả nhiên Ngưu chưởng sự sửng sốt, sau đó thầm nghĩ không ổn, nhất thời không đoán được ý định của Từ Chấn Anh.

Chẳng phải nói người Từ gia cứng rắn, tuyệt đối không đồng ý làm thϊếp sao?

Hắn ta còn nghĩ nếu như vậy, có thể ép Từ gia tự mình viết giấy hủy hôn.

Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc muốn giở trò gì đây.

"Hoặc là ta làm thϊếp, Trịnh gia cả đời bị Từ gia liên lụy, ta không thể không giúp đỡ nhà mẹ đẻ, dù sao sau này ta chắc chắn không ít lần làm chuyện không đứng đắn. Hoặc dứt khoát trả tiền, hủy hôn, hai nhà Từ Trịnh không còn quan hệ, ta còn bảo toàn danh tiếng cho Trịnh gia. Ngươi chọn đi."

Từ Chấn Anh nhìn chằm chằm vào Ngưu chưởng sự, gương mặt luôn mang vẻ thản nhiên, nàng nói không nhanh, nhưng đôi mắt sáng lại vô cùng áp đảo.

"Năm... bốn... ba... hai..."

"Ta trả tiền! Ta trả tiền!!"

Ngưu chưởng sự gần như không kìm được mà kêu lên.

Lời vừa dứt, tiểu cô nương trước mắt lập tức nở nụ cười xinh đẹp.

Hỏng rồi, hình như đã bị lừa rồi.

Ngưu chưởng sự lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nhận ra bản thân hình như đã bị một tiểu nha đầu mới mười ba tuổi chơi đùa trong lòng bàn tay.

Sao lúc nãy lại buột miệng nói ra chứ.

Lẽ ra nên suy nghĩ thêm một chút.

Nha đầu chết tiệt này... cũng ranh ma thật...

Từ Chấn Anh vỗ vai Ngưu chưởng sự qua hàng rào, vẻ mặt như người quen thân, rất vui mừng nói.

"Chọn đúng rồi. Ra ngoài làm ăn, gặp được người thật lòng mua bán như ta thì phải nắm thật chặt. Ngươi nói có phải không?"

Ngươi đừng nói nữa.

Ngưu chưởng sự cười gượng gạo, nhưng không quên xác nhận.

"Lục tiểu thư Từ gia, hôn thư có ở đây không? Có thể cho ta xem một chút không?"

Lão già này, đúng là cẩn thận.

Từ Chấn Anh chỉ chỉ vào đại bá mẫu, cười thật thà lại ngượng ngùng, như đỏ bừng mặt.

"Lúc đó đi vội, ta tiện tay cầm đi, đại bá mẫu sợ mất thứ quan trọng như vậy, ngày đêm giữ ở trong ngực. Ngưu chưởng sự, ngươi... không lẽ muốn đại bá mẫu ta cởi đồ kiểm tra sao?"

Ánh mắt Ngưu chưởng sự vô thức nhìn, đại bá mẫu lập tức trừng mắt ác liệt.

Từ Chấn Anh bắt được cơ hội nhanh chóng nháy mắt với đại bá mẫu, Tiểu Hoàng thị lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó hiểu ra, lập tức ôm ngực, mắt giận dữ mắng.

"Ngươi là lão lưu manh, nhìn chỗ nào đó. Ta nói hôn thư ở trên người, chẳng lẽ ngươi còn muốn cởi đồ ta ra kiểm tra?"

Mặt Ngưu chưởng sự đỏ bừng, bị dọa lùi nửa bước, oan uổng liên tục xua tay.

"Không không... ngươi hiểu lầm rồi... ta mà có ý đó thì trời ngũ lôi chết không được tử tế."

"Ngươi còn nhìn, có tin ta bảo nam nhân nhà ta móc mắt ngươi ra không! Chết rồi chết rồi, già rồi còn bị lão lưu manh nhìn thân thể—"
« Chương TrướcChương Tiếp »