Chương 3

Đại bá mẫu Hoàng Thúy Nga nhìn nàng một cái, vỗ ngực, giọng oang oang nói.

"Lục nha đầu cuối cùng cũng tỉnh lại, thật nguy hiểm, tối qua nhìn mặt mũi của con, còn tưởng con bị thằng nhóc nhà họ Trịnh làm tức chết rồi... Ai ngờ mạng còn rất lớn..."

Từ lão phu nhân Hoàng thị mấy ngày không ăn uống, một bà lão sống an nhàn cũng không còn tinh thần, giọng trách mắng nghe cũng mất đi uy nghiêm thường ngày.

"Nói cái gì chết với không chết, ngươi là trưởng bối, có biết nói chuyện không! Chẳng lẽ ngươi còn mong Thanh nha đầu đi tìm chết?"

Hoàng Thúy Nga lập tức rụt cổ lại, hạ giọng nói.

"Nương, con cũng lo cho Thanh nha đầu mà thôi. Nương biết con không học nhiều như các đệ muội khác, không biết nói chuyện, đáng đánh, đáng đánh!"

Từ lão thái thái không hài lòng trừng mắt nhìn Hoàng Thúy nga, trong lòng chỉ hối hận năm đó vì muốn kéo nhà mẹ đẻ một phen, mà lại cùng tủy muội nhà mình làm thông gia. Muội muội kia của bà cũng không phải là người dịu dàng gì, sao có thể dạy ra một nữ nhi tốt được chứ.

Mấy năm nay Từ gia phú quý, ngày thường tức phụ lão đại lấy chút đồ, chiếm chút tiện nghi gì đó bà cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Nhưng bây giờ Từ gia gặp khó khăn, tức phụ lão đại lại như khỉ chạy nhảy khắp nơi, càng làm người ta chướng mắt.

"Thằng nhóc nhà họ Trịnh đúng là không ra gì! Ngày xưa cùng học ở học đường, nhìn như chính nhân quân tử, bây giờ Từ gia vừa gặp khó khăn đã vội vàng dẫm lên một chân, thật đáng ghét!"

Đây là tiếng của của Từ Tuệ Minh, hắn ta "phì" hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

Nghe bọn họ nói, trong đầu Từ Chấn Anh lập tức hiện lên hình ảnh của thiếu niên Trịnh gia kia.

Là một nam tử trắng noãn thẹn thùng, ít nói, tính cách trầm ổn, nhìn rất đáng tin cậy.

Tuy rằng nói hai nhà thường qua lại, nhưng triều đại Đại Chu đối với nữ tử quản lý rất nghiêm khắc, nguyên chủ và thiếu niên Trình gia giao tiếp hữu hạn, chỉ là sau khi đính hôn có gửi tặng một cái khăn tay.

Nhiều nhất cũng chỉ là vào dịp Lễ Thất Tịch gặp nhau, hắn ta mặt hơi đỏ, tặng nàng một chiếc đèn l*иg thỏ. Hai người dưới ánh đèn lờ mờ nói vài câu.

Nàng còn nhớ giọng hắn ta rất ấm áp, khi nhìn nàng đôi mắt ánh lên chút ánh sáng, rồi không còn ấn tượng gì nữa.

Không biết vì sao nguyên chủ lại yêu sâu đậm hắn ta, đến mức bị một câu nói nhận làm thϊếp mà tức đến thổ huyết, hồn lìa khỏi xác.

Trưởng nữ đại phòng Từ Âm Hi cuộn mình trong góc, khuôn mặt lạnh lùng. So với mọi người đang khóc lóc, khuôn mặt còn non nớt của nàng ta lại đầy vẻ bình tĩnh.

"Tam ca sao phải bực tức, người đời đều là kẻ xu nịnh, dẫm cao đạp thấp. Hôm qua là ta, hôm nay là Thanh Oanh, ngày mai liền sẽ đến phiên đại ca, nhị ca. Những người trong Từ gia đã đính hôn, ai có thể thoát được?"

Từ Chấn Anh lúc này mới nhớ đến, ngày Từ gia bị bắt vào ngục, vị hôn phu của Từ Âm Hi đã gửi thư từ hôn ngay trong đêm.

Nàng mơ hồ nhớ tới, gia đình đó là do nhị bá mẫu lựa chọn kỹ càng trong nhiều năm.

Thiếu niên tài tuấn, mới mười bảy tuổi đã là cử nhân. Gia cảnh trong sạch, gia đình đơn giản, cha là tri phủ tứ phẩm, mẫu thân nổi tiếng là người hiền lành. Một chàng rể hiền như vậy, thực sự là có đốt đèn l*иg cũng khó tìm ra.

Nhị phòng vốn đã dự định đầu xuân năm sau sẽ tổ chức hỉ sự, ai ngờ thế sự vô thường, áo cưới đã thêu gần xong, tân nương đã chuẩn bị lên kiệu hoa, chỉ đợi lang quân, nhưng Từ gia lại xảy ra chuyện này.

"Âm Hi, sao con có thể nói như vậy?!"

Nhị bá mẫu vội vàng quở trách, nhưng lại nghĩ đến thái độ tránh né của bằng hữu, thân thích trong những ngày qua, bà càng thêm thiếu tự tin.

"Chưa chắc đâu, cha con trong triều còn có mấy người bạn cũ—"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Từ Âm Hi ngẩng đầu phản bác.

"Tuy rằng chưa biết cha phạm tội gì, nhưng suốt đêm khuya bị xét nhà tịch thu tài sản, bị nhốt và ngục, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Hiện tại, chúng ta đã cầu xin những người có thể cầu xin, nhưng có ai dám giúp đỡ? Chưa nói đến những gia đình có quan hệ thông gia, ngay cả bằng hữu thân thích, có ai dám dính líu vào vũng nước đυ.c này? Nương, người đã bỏ nhiều tiền như thế để nhờ quản ngục cầu xin ngoại tổ phụ, nhưng ngoại tổ phụ đâu rồi? Đã ba ngày rồi, nếu ngoại tổ phụ thực sự quan tâm người nữ nhi là người, người ngoại tôn nữ là con, thì ít nhất cũng phải sai gã sai vặt đến hỏi thăm—"

"Không thể nào, không thể nào." Liên Thu Chi lắc đầu, khuôn mặt chợt trở nên tái nhợt vô lực.

"Chuyện này quan trọng, cha cần thời gian để sắp xếp quan hệ, tạm thời chúng ta phải chịu thiệt. Ngoại tổ phụ con nhất định sẽ không bỏ mặc mấy người chúng ta đâu—"

"Nương ! Nương, tỉnh táo lại đi!"

Từ Âm Hi bình thường chỉ biết Liên thị quản gia đôi khi không rõ ràng, nhưng không ngờ trong lúc quan trọng lại trở nên mơ hồ như vậy.

"Nương cũng đã nói, chuyện này quan trọng, ngay cả người thân cũng không dám can thiệp tùy tiện. Huống chi, nương chỉ là ..."

Từ Âm Hi vốn dĩ định nói Liên thị, vốn dĩ chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống.

Nàng ta không định thật sự tổn thương mẫu thân mình.

Từ Âm Hi khống chế cảm xúc, nhàn nhạt nói.

“ Nương chỉ là một nữ nhi của ngoại tổ phụ mà thôi, nhưng ngoại tổ phụ còn có rất nhiều hài tử khác, đại cữu, nhị cữu hiện giờ con đường làm quan đang thuận lợi, ngoại tổ phụ cũng không thể vì hai người chúng ta mà để hai cữu cữu mặc kệ nguy hiểm nhúng tay vào chuyện của Từ gia đi, hơn nữa ngoại tổ mẫu sẽ đồng ý sao?”

Sắc mặt Liên thị càng trắng hơn.