Chương 7

Từ Âm Hi không khỏi quan sát thật sâu người lục muội muội, xưa giờ đều không chút nổi bật này.

Vẫn là đôi mắt cái mũi cái miệng đó, sao lại thấy đẹp hơn bình thường nhiều thế chứ?

Còn có, nha đầu này đổi tính từ khi nào. Bình thường giống như hũ nút vậy, hai người chính diện đυ.ng phải thì mới có thể chào hỏi nhau một hai câu, rõ ràng là sống cùng một mái hiên, nhưng số lần gặp nhau phải nói là vô cùng ít ỏi.

Từ lão phu nhân cũng khen một câu.

“Lục nha đầu nhà ta đúng là có cốt khí,lúc nha đầu nhà ta sinh ra xinh đẹp thông minh như vậy mà còn sợ không tìm được người trong sạch hay sao?”

Đại bá mẫu lại buồn bã nói.

“Nói thì dễ nghe.... qua chuyện này thì Từ gia cũng không còn như xưa, sau này lục nha đầu muốn tìm một người giống như Trịnh gia chỉ sợ là khó như lên trời. Hơn nữa còn là một nàng nương bị từ hôn, ngay cả người trồng trọt cũng phải đắn đo siy nghĩ, nói không chừng còn không bằng làm thϊếp của Trịnh gia đâu.”

Từ Chấn Anh nhàn nhạt nói.

“Sao có thể nói như thế được.”

“A....Sao lại không....ngươi còn nhỏ tuổi không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này đâu, nữ nhân bị từ hôn thì chẳng khác gì với giày rách....”

“Sẽ không.”

Từ Chấn Anh rất lễ phép đánh gãy lời nàng ta.

“Mới vừa nãy, chẳng phải đại bá mẫu nói mấy ngày nữa chúng ta sẽ bị kéo ra chợ chém đầu sao. Nếu như thế thì có về quê trồng trọt cũng không đến phiên chúng ta đâu.”

Mọi người đều sửng sốt, vừa sợ vừa muốn cười, lại cảm thấy lời này không may mắn, nhẫn nại đến vất vả.

Ngay cả Từ lão phu nhân cơ mặt cũng run run, làm bộ làm tịch mắng một câu.

“Lục nha đầu, đừng nói bậy, thật đen đủi.”

"Còn nữa... Đại bá mẫu, người không tiếp tục lăn lộn nữa sao?"

Từ Chấn Anh chống cằm, ý cười bên môi không giảm nói.

"Phải nói, tiếng khóc la quỷ khóc sói gào đột nhiên dừng lại, có chút không quen. Ngài tiếp tục diễn đi... trước khi chết mọi người cùng vui vẻ một chút..."

Đại bá mẫu đột nhiên im bặt, cứng đơ ở đó, miệng mở to, nhìn qua có chút ngu dại chọc cười người khác.

Lúc này rốt cuộc có người “Phụt” một tiếng cười ra tiếng.

Đám mây đen đã nhiều ngày bao phủ trên đầu mọi người phảng phất như trong chớp mắt đã tiêu tán.

Ngay sau đó Từ Âm Hi cũng bật cười, lại bị Liên thị không vui kéo ống tay áo.

“Còn ra thể thống gì nữa, còn đừng học theo tam phòng, toàn là tật xấu của thương nhân.”

Từ Nhạc Chí khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ nha đầu chết tiệt này hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu hợp lý.

Ngày đầu tiên xuyên qua của Từ Chân Anh liền kết thúc trong trong tiếng đàn hát của đại bá mẫu.

Bữa tối là mỗi người một chiếc màn thầu lạnh, Từ Chấn Anh cũng không ghét bỏ, cắn mạnh một miếng.

Trước giờ năng lực thích ứng của nàng luôn rất mạnh.

Chỉ là đến tối, đèn l*иg trong ngục tối mờ mịt, từ xa có tiếng bước chân của nha dịch. Bên ngoài ánh trăng rất đẹp, ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, dường như xua tan đi mùi u ám của nhà giam.

Quá yên tĩnh.

Người Từ gia ban ngày quá ầm ĩ, có lẽ vì mệt mỏi hoặc vì đói, cả nhà đều đi ngủ rất sớm. Trong phòng giam không có giường, chỉ có một tấm ván gỗ cứng, Từ lão phu nhân Hoàng thị và mấy đứa nhỏ nhất trong mới có thể nằm lên. Những người khác hoặc ngồi hoặc nằm, cứ thế mà ngủ trong tình trạng mặc nguyên quần áo.

Từ gia có nhiều con cháu, tổng cộng có bốn phòng, Từ tổ phụ đã sớm qua đời, trong nhà còn có một nàng nàng lấy chồng ở quê sống khá tốt.

Đại phòng có ba nhi tử, nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ, cả nhà đại phòng đều có tính cách giống đại bá mẫu, lười biếng gian xảo thích chiếm lợi nhỏ, chỉ có nhị ca đọc sách nhiều hơn hai năm, tính cách có chút cổ hủ, nhưng cũng không phải là người xấu.

Nhị bá mẫu chỉ có ba nữ nhi, bất đắc dĩ phải cho nhị thúc nạp ba phòng thϊếp, lần lượt là Lâm di nương, Xuân di nương, Mai di nương. Ba thϊếp thất này lần lượt sinh hai nhi tử và một nữ nhi, nhị phòng thế hệ con cháu đã có sáu người.

Tứ thúc là nhi tử mà Hoàng thị sinh ra khi đã lớn tuổi, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực.

Nhưng Từ Chấn Anh lại không rõ, tứ thúc lại trầm lặng ít nói, tứ thẩm cũng không nói nhiều lắm, nếu nói hai người sống hòa thuận tôn trọng nhau như khách còn không bằng nói bọn họ chỉ là người xa lạ chung giường mà thôi. Tứ thẩm đã gả vào Từ gia nhiều năm, ngoài lần đầu tiên bị sảy thai, chỉ còn lại một nữ nhi tên Từ An Bình.

Bởi vì Từ gia mãi không chịu phân chia gia sản, nên bốn phòng người sống chen chúc nhau. Đại phòng thích tính toán, tham lam lại thích thể hiện uy quyền của con cả.

Nhị bá mẫu tính cách thích tranh giành, là nữ nhi chính tông của quan lại, gả vào Từ gia vốn đã là gả thấp hơn mong đợi, nên không tránh khỏi va chạm.

Nhị bá mẫu nhiều lần muốn phân gia, mỗi lần đại bá mẫu đều không phải khóc lóc lăn lộn thì giả vờ ngất xỉu, đến khi bị dồn ép thì đi khắp nơi kể lể rằng bà ta đã khổ cực nuôi nấng nhị thúc lớn khôn, giờ nhị thúc làm quan lại muốn đá đi những người họ hàng nghèo này.

Thậm chí có lần nhị bá mẫu về nhà còn bị đích mẫu của mình trách mắng, làm nhị bá mẫu giận dữ không thèm nói chuyện với đại phòng suốt một thời gian dài.

Hậu viện Từ gia bề ngoài tưởng chừng yên ổn, nhưng thực ra một người ngầm mắng người kia là đứa nhà quê, người kia lại ngầm mắng người này là con gà già không đẻ trứng. Chuyện này làm cho mấy phòng nhỏ cũng học theo, cả Từ gia chẳng khác gì một đám cát rời rạc.

Bây giờ còn tệ hơn là Từ gia đã bị tống vào ngục.

Khởi đầu này chẳng khác nào chế độ địa ngục.