Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Chấn Anh mất ngủ.

Thời Đại Chu, hệ thống giai cấp rất nghiêm ngặt, mức độ phát triển sản xuất tương đương với thời Tống triều, nhưng lại có nhiều ràng buộc đối với phụ nữ, thậm chí còn không thể tự lập nữ hộ. Tiền bạc và tài sản mà phụ nữ kiếm được, cha, phu quân, con hoặc gia tộc của bọn họ tùy thời có quyền thu hồi bất cứ lúc nào.

Những năm gần đây, phướng giá càng thêm nghiêm ngặt, triều đình xây dựng nhiều bia trinh tiết, khuyến khích phụ nữ góa chồng thủ tiết.

Do đó, dân gian cũng bắt chước, tại các thị trấn gần Biện Kinh đã xảy ra vụ việc gia đình buộc phụ nữ góa chồng phải tuẫn tiết, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Chẳng lẽ phải tìm ai đó để gả?

Từ Chấn Anh chỉ nghĩ đến đó đã thấy rất buồn cười. Ở hiện đại nàng còn chưa từng nghĩ đến chuyện gả chồng, huống chi là ở cái thời cổ đại ăn thịt người này.

Từ Chấn Anh là thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu quốc gia, đã từng đẩy xe bán hàng, làm công chức, thậm chí trong ba năm đã trở thành cán bộ cấp khoa, sau đó từ chức để học tiến sĩ, cuối cùng chết trong một vụ nổ trong phòng thí nghiệm. Nàng vẫn có chút tự tin, không nói đến việc dừng chân, ít nhất nuôi sống bản thân cũng không quá khó khăn.

Từ Chấn Anh lại nghĩ đến Từ lão đầu.

Từ lão đầu là người đam mê làm lính, khi còn trẻ đã nhập ngũ, làm việc trong quân đội suốt mười mấy hai mươi năm, nếu không phải vì gia đình, ông thậm chí còn có kế hoạch ở lại quân đội suốt đời.

Khi Từ Chấn Anh còn nhỏ, đã bị Từ lão đầu kéo đi chạy năm cây số, sống sót trong hoang dã, sử dụng đủ loại vũ khí, ngoài huấn luyện sức mạnh, ông còn thỉnh thoảng nói cho nàng nghe về việc nhập ngũ để cống hiến cho tổ quốc, hoàn thành hành trình mà ông chưa hoàn thành.

Bây giờ thay đổi thời không, thậm chí còn đổi một cơ thể khác, Từ Chấn Anh chỉ cảm thấy con đường phía trước mù mịt, trong lòng dấy lên nổi mê mang chưa từng có.

Từ lão đầu, ba có thể cho con chút gợi ý được không, con đường phía trước của con nên đi như thế nào đây?

Từ Chấn Anh thậm chí còn có thể nghĩ đến Từ lão đầu sẽ nói những gì.

- Phong hầu không phải ý muốn của ta, chỉ mong sóng biển yên bình.

- phục sóng duy nguyện bọc thi còn, định xa cần gì sinh nhập quan.

Đáng tiếc, dường như nàng chưa bao giờ có được tầm nhìn và hoài bão rộng lớn như Từ lão đầu .

Từ Chấn Anh luôn có tâm lý an nhàn, thậm chí có chút lười biếng, thế nên năm đó đã vi phạm tâm nguyện của Từ lão đầu, dấn thân vào ngành hóa chất chuyên nghiệp, khiến Từ lão đầu giận đến một năm trời không nói chuyện với nàng.

Cuối cùng Từ Chấn Anh quyết định, mặc dù trong thời gian ngắn chưa nghĩ ra mình nên làm gì, nhưng trước mắt có một việc cấp bách, đó là lấy lại tự do.

Không thể nào mới vừa xuyên không đã bị chặt đầu, như vậy thì quá thiệt thòi.

Từ Chấn Anh đột nhiên nhớ lại đã từng vô tình xem qua một cuốn tiểu thuyết, nên khi thấy mọi người đã ngủ say, nàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, trong đầu thầm nhủ: “Hệ thống?”

Trong đầu không có bất kỳ âm thanh nào.

Nàng lại thử thêm một lần, “Hệ thống?”

Chờ đợi một vài phút, vẫn không có phản hồi.

Được rồi, quả nhiên là không có bàn tay vàng, những ngày sau này hoàn toàn phải tự làm tự ăn rồi.

---------

Từ Chấn Anh bị đói tỉnh dậy.

Đã nhiều năm rồi, không trải qua cảm giác bụng đói ngực dán vào lưng như thế này.

Vừa mở mắt, nàng thấy mọi người trong Từ gia đều đã tỉnh.

Nhưng dường như ai cũng đói lả, không ai nói gì, ngay cả đại bá mẫu thường ngày ồn ào cũng yếu ớt co ro trong góc.

Cảm giác đói khát xé rách thần kinh, khiến biểu cảm trên khuôn mặt mọi người đều trở nên đờ đẫn gần như chết lặng, sự sợ hãi im lặng lan tỏa nhanh chóng.

Hôm nay là ngày thứ tư Từ gia bị giam.

“Oanh nhi, con có đói không, nương còn ít đồ ăn đây.”

Miêu thị luôn lo lắng cho sức khỏe của Từ Chấn Anh, bà có chút áy náy vì không kịp thời mời đại phu đến xem bệnh cho nàng, những ngày này càng đặc biệt quan tâm nàng, chỉ mong sao có thể dồn hết tâm huyết vào nữ nhi của mình.

Miêu thị từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay được gấp gọn, bên trong có một phần tư chiếc màn thầu, áy náy nói.

“Oanh nhi, con ăn nhiều một chút, sức khỏe mới mau bình phục được. Chờ đến khi ra ngoài rồi, nương sẽ tìm đại phu xem bệnh cho con.”

Từ Chấn Anh nhìn qua, liền biết đây là phần màn thầu tối qua, Miêu thị chỉ ăn một nửa rồi giấu đi.

Từ Chấn Anh lắc đầu, “Nương, con không đói, nương ăn đi.”

“Nương no rồi, con cũng biết đấy, thường ngày nương ăn ít lắm. Con nhanh ăn đi, đừng để mấy đứa nhỏ khác nhìn thấy.”

Miêu thị không nói thêm lời nào, cố gắng đem chiếc màn thầu nhét vào tay nàng.

Bên cạnh, Mai Hiểu dùng ánh mắt trong mong nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu, cắn ngón tay, lại nhìn thoáng qua Từ Chấn Anh nói.

“Tỷ tỷ ăn, tỷ bị bệnh rồi, ăn nhiều màn thầu sẽ khỏe. Lần sau màn thầu của muội cũng sẽ để dành cho tỷ. Tỷ tỷ ăn màn thầu rồi sẽ không khóc nữa.”

Mai Hiểu mới sáu tuổi, chỉ biết hôm qua thấy Từ Thanh Oanh khóc vì chuyện Trịnh gia, tiểu nàng nương ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nàng ăn nhiều một chút là sẽ khỏi.

Từ Chấn Anh cảm thấy ấm lòng, tươi cười nói.

"Mai Hiểu ngoan, tỷ tỷ thật sự không đói, này, cho muội ăn."

Tiểu loli vừa đáng yêu lại còn vừa hiểu chuyện như vậy.

Mai Hiểu trong tay có thêm nửa cái màn thầu, trong mắt lộ vẻ thèm thuồng, nhưng lại nhìn Miêu thị, nhỏ giọng nói.

"Vậy nương và con cùng ăn."

Đúng lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Từ Chấn Anh ngẩng đầu lên, liền thấy nha dịch đang đi đến phòng giam của bọn họ để tuần tra như thường lệ.

Từ Chấn Anh mắt sáng lên, cơ hội đã đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »