Chương 11: Mèo con đáng yêu

Du Đào đột nhiên nhanh trí, nàng đặt chiếc bát nhỏ màu trắng trở lại và đẩy nó đến trước mặt mèo con: “Ta biết ngươi không muốn ăn cái này, cũng không có hứng thú với cá, nhưng là đây một phần tâm ý của ta, để ngươi chịu thiệt rồi.”

“Ta đã gắp xương cá ra cho ngươi rồi, sẽ không bị mắc xương đâu, ngươi hãy nể mặt ta lần này nhé.”

Du Đào nói một lúc lâu, cuối cùng mèo đen mới chịu nhìn nàng một cái, liếc nàng một cái rồi khẽ khịt mũi.

Du Đào ngay lập tức hiểu rõ nó là đang muốn nói gì: Vì ngươi đã cầu xin ta như vậy, vậy thì ta sẽ nếm thử nhé.

Nàng buồn cười, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, nhanh chóng giả bộ bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, được chứ!”

Trong lòng lại ở không khỏi có chút cảm thấy bồi hồi.

Quả nhiên là như nàng nghĩ, con mèo đen này là một con mèo kiêu ngạo nha.

Động tác của con mèo đen lười biếng ưu nhã, cắn một miếng nhỏ thịt cá đã được chọn lựa ra, đôi mắt vàng nhạt của con mèo khẽ nheo lại, dường như tâm trạng của nó rất tốt.

Nhận thấy ánh mắt của Du Đào, ánh mắt của nó lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, khẽ khịt mũi.

Nếu Du Đào đoán không sai thì ý tứ của nó chắc hẳn là: Hóa ra cũng chỉ có như vậy.

Du Đào cố nén xúc động muốn ôm ôm sờ sờ nó, nàng cười lên để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nhẹ nhàng đi lên bệ ngọc đài ngồi xuống một góc.

Thật là một con mèo con đáng yêu nha.

Không biết có phải là ảo giác hay không, biểu cảm của con mèo đen này luôn khiến cho nàng nhớ đến Úc Ly sư huynh, rõ ràng là một con mèo, lại có thể khiến nàng cảm thấy khí chất thanh lãnh giống như sư huynh vậy.

Nàng cười nói: “Hôm nay ta còn có việc phải làm không thể mang cá đi được, chỉ có thể phiền toái giải quyết hết tất cả, nhé ~”

Tính tình mèo con có chút nóng nảy thì có làm sao đâu chứ!

Lớn lên đáng yêu là có thể được dỗ dành vô điều kiện luôn nha.

Nói xong, nàng lấy cặp chuông ngọc kia ra, quỳ gối vén làn váy lên lộ ra cổ chân mảnh khảnh, buộc chuông ngọc vào cổ chân, dùng tay lay động cặp chuông ngọc.

Chuông bạch ngọc có âm thanh trong trẻo, leng keng leng keng trên mắt cá chân, sợi dây đỏ đơn giản làm làn da của nàng càng thêm trắng nõn, trông vô cùng bắt mắt.

Lâm Lâm sư thúc đã nói, ngày thường đeo chuông ngọc, giao châu có thể khiến đài tu luyện càng thêm thanh minh, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn. Một tim chuông trong chiếc chuông còn lại là nội đan của thủy thú có thể bồi bổ cơ thể, giảm bớt mệt mỏi.

Tóm lại bất kể là đối với tu vi hay là cơ thể đều rất có lợi, để nàng mang theo bên người, tốt nhất là khi ngủ cũng không nên tháo ra.

Vốn dĩ Du Đào định đeo nó trên tay, nhưng là một kiếm tu thường xuyên sử dụng kiếm, nnagf thường di chuyển tay rất nhiều, nàng sợ nó sẽ vô tình bị hỏng hoặc văng ra khi luyện kiếm.

Đây là lễ vật do Úc Ly sư huynh tặng cho nàng, nàng một chút cũng không muốn làm hỏng nó.

Từ khóe mắt của Du Đào, nàng chợt chú ý tới ánh mắt của mèo đen, nàng theo đó nhìn qua, mèo đen lại vừa vặn quay đầu qua.

Chỉ có lỗ tai khẽ rung lên, ốc tai màu hồng cũng run run theo.

Hả? Hình như là nó đang nhìn cặp chuông ngọc này?

Nhưng trong nháy mắt Du Đào liền hiểu rõ tâm lý của con mèo lạnh lùng này.

Nó khẳng định là có hứng thú với cặp chuông ngọc này, thích cặp chuông này nhưng biểu hiện ra ngoài lại không quan tâm cho lắm.

Du Đào chợt nhớ lại rằng lúc khi trước nàng còn sống ở Hải Thành, nàng thường xuyên thấy những cô nương nhà giàu ôm mèo của họ đi chơi, trên cổ của những con mèo đó đều có đeo chuông bằng đá quý tinh xảo và đẹp đẽ quanh cổ.

Nàng nhìn mèo đen, mím môi, trong lòng đã có quyết định.

-

Vì để kiếm đủ một trăm tích phân, trong khoảng thời gian tiếp theo này, Du Đào sắp xếp thời gian tu luyện vào ban ngày và sử dụng thời gian buổi tối đi làm nhiệm vụ của tông môn.

Nhưng cứ như vậy, thời gian nghỉ ngơi của nàng đột nhiên bị rút ngắn lại, mỗi ngày nàng chỉ có thể ngủ được hai tiếng.

Mấy ngày đầu thì không sao nhưng càng về sau di chứng thiếu ngủ càng xuất hiện thường xuyên, đến lớp học buổi sáng nàng cứ buồn ngủ và ngáp liên hồi.

Ngày nào nàng cũng phải tự véo vào cánh tay mình để nghe giảng cho tỉnh táo.

Lâm Lâm sư thúc tìm nàng, sau giờ học đã ngăn nàng lại hỏi: “Du Đào sư điệt, gần đây ngươi gặp phải khó khăn gì sao? Hay là ngươi bị bệnh? Chúng ta không thể giấu bệnh sợ thầy. Nếu thân thể ngươi có vấn đề thì nhất định phải nói ra.”

“Ta không bị ốm, Lâm Lâm sư thúc.”

Du Đào lắc đầu giải thích: “Nhưng ta có hẹn ba ngày sau sẽ đến Thanh Đăng Phong của Tàng Thư Các nhưng tích phân lại không đủ dùng cho nên trong khoảng thời gian này phải đi làm nhiệm vụ của tông môn.”

Ba ngày sau, không phải là ngày 28 tháng 3 sao.

Sao ngày này lại nghe quen tai đến như vậy…

Lâm Lâm nghĩ lại, chợt nhớ ra.

Ngày này không phải là ngày quyết đấu được để cập trong bài đăng “Quyết chiến Thanh Đăng Phong” gần đây đang lan truyền đến ồn ào huyên náo đó sao?!

Hắn nhớ rằng có người đã lan truyền ở phía sau bài đăng là Du Đào cùng Chúc Minh Ngọc ước hẹn quyết đấu.

Lúc ấy hắn còn cảm thấy là người nọ đang nói nhảm, thầm nghĩ ngày thường Du Đào cư xử rất tốt làm sao có thể đi thách thức người khác.

Bây giờ nghe những gì Du Đào vừa mới nói, Lâm Lâm ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Trong lòng hắn vẫn không thể tin được, tiếp tục hỏi tiếp: “Người mà ngươi hẹn ước là ai?”

Du Đào cụp mắt nói: “Đồng học Chúc Minh Ngọc nha.”

Lâm Lâm: “…”

Thật đúng là hai người các ngươi à!!