Chương 14: Chấp nhận khiêu chiến

Ra khỏi Vạn Kiếm Sơn, lão nhân canh giữ ở núi vẫn duy trì tư thế ngủ ở trên ghế, không thèm nhìn Du Đào.

Khương Hành Cảnh nhìn thấy thanh kiếm nàng đang đang cầm, vẻ mặt không dao động, cũng không nhiều lời, an bài nơi ở và đài tu luyện cho nàng rồi rời đi.

Tuy Khương Hành Cảnh không nói chuyện nhưng Du Đào vẫn có thể cảm thấy rằng thanh kiếm này của nàng cũng không phải là một thanh kiếm tốt.

Nhưng nàng lại rất thích.

Ở Xuân Thâm Đài tu luyện khi không sử dụng nàng dùng vải bố trắng quấn lấy, phòng ngừa va chạm hay bị bám bụi bẩn.

Hồi tưởng đến đó là hết, Du Đào đem kiếm cắm vào vỏ kiếm, đeo trường kiếm vào, nàng nhìn về phía đấu trường luyện kiếm, hít một hơi thật sâu nói: “Chúng ta đi thôi, Lẫm Đông.”

-

Sáng sớm an tĩnh, thời gian này các đệ tử đều đi ăn cơm, người ở đấu trường luyện kiếm rất ít.

Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng Chúc Minh Ngọc liền tới Đấu trường luyện kiếm Huyễn Hư Ảnh, trong khoảng thời gian này mỗi ngày nàng đều dành thời gian ở nơi này.

Cách tốt nhất để nâng cao sức mạnh của bản thân chính là thực chiến. Đấu kiếm một với một trong Đấu trường luyện kiếm Song Tinh chỉ là đạt được mục tiêu thì dừng lại, không có cách nào để kích phát tiềm năng.

Chỉ là hôm nay Vũ sư thúc, người phụ trách trông coi lại không có ở đây, cũng không biết là đã đi nơi nào, tách trà còn bốc hơi nghi ngút, hình như sư thúc vừa mới rời đi không lâu.

Có một mùi thơm ngọt ngào trong không khí, giống như mùi của một số loài hoa, rất dễ chịu.

Bây giờ đang là giữa mùa xuân, hoa ở khắp mọi nơi đang nở rất tốt.

Chúc Minh Ngọc đợi một lúc lâu vẫn không thấy có người tới, cúi đầu nhìn thấy trên bàn có một miếng ngọc truyền tống nên tự mình cầm lên, viết một tờ giấy rằng nàng đã ở đây rồi đè ở phía dưới tách trà.

Chúc Minh Ngọc đem ngọc truyền tống cất vào trong ngực, đeo kiếm đi về phía thủy kính, đi được nửa đường liền cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lẽo, hình như có người đang ác ý nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.

Nàng thấy kỳ lạ quay đầu lại nhìn.

Đấu trường luyện kiếm trống rỗng, không có một bóng người.

Có thể là trong khoảng thời gian này nàng quá căng thẳng cho nên sinh ra ảo giác, Chúc Minh Ngọc hít vào một hơi, thả lỏng hết mức rồi đi về hướng thủy kính.



Gợn sóng vằn nước rung lắc dữ dội sau đó dần dần dịu đi, Chúc Minh Ngọc tiến vào Huyễn Hư cảnh.

-

Đấu trường luyện kiếm Song Kiếm.

Tấm bảng xếp hạng đấu kiếm lớn được dựng ở lối vào, tên của năm mươi đệ tử hàng đầu treo cao trên đó, đó là vinh dự của các đệ tử.

Tân sinh Từ Cảnh đứng trước bảng thông báo, nhìn vào cái tên đầu tiên, Úc Ly.

Trong mắt hắn tràn ngập mong đợi và khao khát.

Úc Ly sư huynh chỉ đến sân tập kiếm một lần vào hai năm trước, vào thời điểm đó huynh ấy đã thách đấu vị trí đầu tiên, tên tuổi của huynh ấy không bao giờ rớt xuống kể từ khi đó.

Người đứng thứ hai đã nhiều lần cố gắng giành lại vị trí đầu tiên trong hai năm qua nhưng chưa bao giờ có thể đánh bại được đạo hư ảnh do Úc Ly sư huynh dùng linh lực để lại.

Nhìn con số 9997 của mình, Từ Cảnh nắm chặt tay, kiên định nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ đủ trưởng thành để khiêu chiến Úc Ly sư huynh!”

“Ngươi là tân sinh sao?”

Có tiếng nói sau lưng, Từ Cảnh nghi ngờ quay lại thì nhìn thấy bóng dáng màu trắng, hai mắt lập tức mở to, lắp bắp nói: “Úc, Úc Ly sư huynh!”

Chưa đầy một giây, hắn đã đỏ mặt.

Xong rồi, những lời khẳng định dõng dạc mà hắn mới nói kia đều đã bị Úc Ly sư huynh nghe thấy, hiện tại chắc huynh ấy sẽ cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình rồi.

Hắn cúi đầu nói: “Đúng vậy, ta vừa mới vào tông khoảng hai tháng trước.”

Mặc dù họ đã gặp nhau một lần trong giảng đường nửa tháng trước, nhưng Từ Cảnh cũng không tự tin cảm thấy rằng Úc Ly sẽ nhớ đến mình trong mấy trăm người.

Úc Ly khẽ hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Từ Cảnh ngoan ngoãn đáp: “Từ Cảnh ạ.”

“Được, Từ Cảnh.” Úc Ly đem ngọc khiêu chiến ném cho hắn: “Đi đăng ký khiêu chiến đi.”

Từ Cảnh: ???

Từ Cảnh tiếp được ngọc khiêu chiến, cả người sửng sốt: “Úc Ly sư huynh, huynh đang đùa giỡn sao…”

Không phải, vị trí thứ 9997 đấu với vị trí đầu tiên, bất kể nghĩ như thế nào thì thực lực cũng có sự chênh lệch rất lớn đấy!

Úc Ly khẽ nhíu mày: “Ngươi không phải muốn khiêu chiến ta sao?”

“Nếu ngươi không muốn, vậy thì ta sẽ đổi người…” Vừa nói, ánh mắt của thiếu niên vừa nhìn những đệ tử rải rác xung quanh mình.

“Ta muốn!” Từ Cảnh vội vàng nói: “Ta đi tìm sư thúc đăng ký!”

Chỉ một giây sau đầu óc Từ Cảnh đã xoay chuyển nhanh chóng, tại sao lại không đánh, đây chính là khiêu chiến với Úc Ly sư huynh đấy! Nói không chừng cả đời này của hắn cũng sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.

Mặc dù hắn có thể sẽ không chịu nổi đến ba chiêu.

Nhưng bây giờ chính là cơ hội đưa đến tận cửa, hắn có thể quyết đấu trực diện với Úc Ly sư huynh!

Chắc chắn là không thể thắng, Từ Cảnh căn bản không nghĩ tới khả năng chiến thắng mà chỉ nghĩ rằng mình vô cùng may mắn khi được so tài với vị sư huynh mà hắn sùng bái đã lâu.

Cốc Phong sư thúc là người phụ trách ghi chép lại thông tin quyết đấu, nhướng mày khi nhìn thấy người mà Từ Cảnh muốn quyết đấu, bắt đầu mắng mỏ hắn: “Tiểu tử, ngươi đừng quá tham vọng.”

“Hơn nữa, quy tắc của đấu trường luyện kiếm không phải là ngươi không biết, muốn khiêu chiến năm mươi người đứng đầu danh sách cần phải có sự đồng ý của đối phương, đưa ra ngọc khiêu chiến…”

Từ Cảnh cẩn thận đặt ngọc khiêu chiến lên bàn: “Đây ạ, Cốc Phong sư thúc.”

Cốc Phong: ?