Chương 17: Cứu người

Xuyên qua khe hở nơi cánh cửa hơi hé mở, nàng nhìn thấy một thân ảnh đứng trước thủy kính, người này đội mũ trùm đầu có mạng che mặt, từ sau lưng đâm kiếm vào giữa lưng của một thiếu nữ mặc váy lam, hắn rút kiếm ra, rồi sau đó hung hăng đẩy thiếu nữ về phía trước.

Thiếu nữ mặc váy lam cả người tựa hồ như muốn ngã xuống, vô lực rơi vào trong thủy kính đang biến hóa.

Thấy một màn như vậy, đồng tử của Du Đào trong nháy mắt hơi co lại. Từ trước đến nay nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy tình huống như vậy ở trong Tông phái, nhưng qua một giây nàng liền bình tĩnh lại, sau khi phán đoán tình huống xong, nàng nhanh chóng núp vào, giấu đi hơi thở của mình.

Nàng giấu mình vào chỗ tối, ánh mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia.

Người nọ rút tờ giấy dưới chén trà ra đốt cháy, lau khô kiếm sau đó thong thả ung dung rời đi.

Vóc dáng hắn không cao, ước chừng chiều cao của hắn cùng Chúc Minh Ngọc không sai biệt lắm, thân hình có phần gầy gò, trên người hắn có một chút mùi hương giống như mùi hoa.

Sau khi xác định người nọ đã rời đi, Du Đào bước nhanh vào phòng, trong phòng mùi hương so với bên ngoài càng thêm nồng đậm.

Lúc Du Đào hít một ngụm khí mới phát hiện được mùi hương này đại khái có vấn đề, nàng nhanh chóng nín thở.

Vốn dĩ Cốc Vũ sư thúc là người phụ trách lối vào thủy kính nơi này, nhưng hiện tại không biết thúc ấy đã đi đâu.

Du Đào suy nghĩ.

Chúc đồng học bị thương nghiêm trọng như vậy, lại vừa rơi vào Huyễn Hư Ảnh, ở đó yêu thú khắp nơi, nàng ấy tuyệt đối không thể trụ đến lúc nàng chạy đi tìm sư thúc tới cứu được.

Du Đào đỡ khung thủy kính phủ đầy linh văn, chần chờ trong chốc lát, sau đó nàng xoay người, đem Ngọc của mình ném xuống, dùng linh lực lưu lại một đạo tin tức, rồi một mình tiến vào trong thủy kính.

Sau khi nàng tiến vào, người nọ vốn nên rời đi nhưng không ngờ hắn lại quay lại, hắn xuất hiện trong phòng một lần nữa, ánh mắt lạnh băng nhìn thủy kính đang từ từ bình ổn.

“Ta còn tưởng rằng gặp phải kẻ thông minh, không ngờ cũng là một kẻ ngu xuẩn, thân phận luyện khí hèn mọn mà cũng không biết lượng sức, mơ tưởng đi cứu người.”

Hắn còn nghĩ sẽ gϊếŧ người diệt khẩu nếu nàng đi gọi người, không ngờ nàng lại tự mình tiến vào Huyễn Hư Ảnh để tìm chết, như vậy cũng đỡ phiền toái cho mình.

Người nọ giơ tay lên, cầm lấy Ngọc mà Du Đào lưu lại bóp nát, hóa chúng thành bột mịn.

Sau đó hắn thuận tay ngưng kết một đoàn linh lực màu đen đem linh lực mang tin tức mà nàng lưu lại cũng đánh nát, sau đó mới chân chính rời đi nơi này.

Căn phòng lại an tĩnh một lần nữa.

Linh lực màu trắng vỡ vụn và tiêu tán chợt sinh ra biến hóa, chậm rãi hội tụ lại thành một quả cầu rắn chắc màu trắng sữa, hấp thụ linh lực màu đen chưa kịp tiêu tán vào trong quả cầu.

-

Du Đào vừa tiến vào nháy mắt liền rùng mình một cái, thân thể không khống chế được mà phát run.

Thật lạnh.

Nàng nhìn một vòng xung quanh bốn phía, chỉ thấy tuyết lớn bao trùm tuyết vực, dưới lớp tuyết dày là lớp huyền băng thẳng tắp kéo dài đến một nơi vô định, không thể nhìn thấy được điểm kết thúc, một màu trời tuyết trắng xóa, không thể phân biệt rõ ràng.

Xung quanh cũng không thấy thân ảnh của Chúc Minh Ngọc, trên tầng tuyết cũng không thấy dấu vết của dấu chân để lại, Du Đào chỉ có thể nghĩ đến một lý do là vì hai người các nàng không phải cùng tiến vào, có lẽ đã bị đưa tới hai nơi khác nhau.

Huyễn Hư Ảnh là một không gian đặc thù, nghe nói bản đồ nơi này không có biên giới, đã từng có đệ tử muốn thử tìm đến điểm cuối cùng, kết quả hắn ngự kiếm bay mười ngày mười đêm cũng không tìm được.

Trước mắt không còn cách nào khác, tay chân Du Đào đã bị đông lạnh đến cứng ngắc, nàng chỉ có thể xem xét khắp nơi, cẩn thận tìm kiếm từ trong tuyết vực.

Chỉ kỳ lạ là càng đi thì cả người nàng càng cảm thấy vô lực, thậm chí cất bước cũng vô cùng khó khăn, nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng Chúc đồng học chỉ ở gần nàng.

Có lẽ là trời cao nghe được tiếng lòng của nàng, sau khi đi được khoảng hai, ba dặm, nàng thấy được trên tuyết có những chấm nhỏ màu đỏ và một loạt dấu chân.

Du Đào nhanh chóng đi theo hướng của dấu chân, rốt cuộc thấy được Chúc Minh Ngọc suy yếu, nửa người ngã trên nền tuyết.

"Chúc đồng học, ngươi có sao không?!" Du Đào khẩn trương lo lắng ngồi xổm trước người nàng ấy.

Đôi mắt Chúc Minh Ngọc đang nhắm nghiền, sau khi nghe được thanh âm thì hơi hé mở ra, khi thấy người đến là Du Đào thì hơi sửng sốt một chút.

"Sao ngươi lại ở chỗ này......"

"Bởi vì có một vài nguyên nhân, đúng lúc ta nhìn thấy ngươi bị đẩy mạnh tới chỗ này, nhưng mà hiện tại không phải lúc để nói cái này, ngươi cảm thấy thế nào?" Du Đào truy vấn.

Chúc Minh Ngọc nhìn thấy ánh mắt khẩn trương quan tâm của nàng, dừng một chút, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trả lời: “…… Còn tốt.”

Du Đào thử cố gắng nâng nàng ấy lên, nhưng vừa nâng lên một chút nàng đã cảm thấy tay mình ướt lạnh, phía sau lưng Chúc Minh Ngọc đều đã bị máu thấm ướt, máu vẫn còn đang không ngừng chảy.

Như vậy mà nói “Còn tốt” ở chỗ nào?

"Ta giúp ngươi cầm máu trước."

Du Đào đỡ nàng ấy dựa vào trên một cục đá, động tác nhanh nhẹn dùng kiếm cắt phần quần áo đang dán vào miệng vết thương ra, móc một lọ đan dược từ trong lòng ngực ra, nghiền nát trong lòng bàn tay.

“Có thể sẽ rất đau, dược này rất xót” Du Đào đưa qua một cánh tay, “ Nếu ngươi nhịn không được thì có thể cắn.”

Chúc Minh Ngọc đẩy tay nàng ra: “Không cần, có thể đau đến mức nào, ta không có mong manh dễ vỡ như vậy……”

“A!”

Hốc mắt Chúc Minh Ngọc nháy mắt rưng rưng, nàng ấy cắn cánh tay của mình, nuốt hết tất cả những âm thanh của mình vào bụng.

Nàng ấy dĩ nhiên sẽ không bao giờ kêu một tiếng đau nào ở trước mặt Du Đào!