Chương 54

Tối hôm qua thật vất vả mới ngủ được một lát, đột nhiên nàng lại nháo lên đòi ăn lê rồi cắn lên xương quai xanh của hắn, hắn giữ cằm của nàng, nàng mới miễn cưỡng thả ra.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người ngủ không an phận đến như vậy.

“Ta không nhớ ra, nhưng…”

Ánh mắt Du Đào kiên định, ngữ khí nặng nề: “Tiểu sư huynh, yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”

Sau khi bị Chúc Minh Ngọc và Lục Thanh Vũ nhồi nhét rất nhiều cách trừng trị tra nam, Du Đào cảm thấy trong lòng có chút run rẩy.

Làm nhiều chuyện với người ta như vậy, hủy hoại thanh danh đứng đắn của người khác, nếu nàng không chịu trách nhiệm, chẳng phải là nàng làm hành động của một tên tra nam hay sao?

Úc Ly:?

Thiếu niên đột nhiên nhướng mi, nhàn nhạt cười, chậm rãi hỏi: “Muội muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”

Du Đào nghẹn ngào, khí thế yếu ớt: “...Ta, ta còn chưa suy nghĩ tới.”

“Nhưng huynh yên tâm, ta không phải loại người sẽ đưa cho huynh mấy vạn linh thạch rồi bỏ mặc huynh, cũng sẽ không chỉ trích huynh là người câu dẫn ta trước ... Tóm lại, tiểu sưhuynh, huynh không cần phải lo lắng!”

Úc Ly: “...”

Nàng học được những điều này từ đâu thế.

Hắn đưa tay đặt lên trán nữ hài, không còn nóng rát nữa, hình như đã hạ sốt rồi.

“Còn đau không?”

Du Đào sững sờ một lúc, nhưng khi nàng nhận ra rằng hắn đang hỏi xem bụng của nàng có còn đau không, tai nàng đỏ bừng.

Tiểu sư huynh thật tốt, bị nàng đối xử như vậy cũng không tức giận ngược lại còn quan tâm đến thân thể của nàng.

Nghĩ theo cách này, nàng quá là bất nhân rồi.

Du Đào lắc đầu nói: “Không còn đau nữa ạ.”

Thông thường, nàng sẽ đau vào ngày đầu tiên sau khi quỳ thủy đến, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến những ngày tiếp theo, nhưng lần này tình huống nghiêm trọng hơn bình thường rất nhiều, ngay cả đi lại cũng khó khăn.

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp: “Ừm, thuốc ở trên bàn, muội nhớ uống, dùng trong ba ngày.”

Du Đào gật đầu lia lịa, nhìn Úc Ly rời khỏi phòng, nàng thả lỏng nằm xuống trở lại giường, cuộn chăn bông lăn lộn.

A, sao nàng có thể làm như vậy với hắn chứ! Chẳng lẽ thật sự giống như ban ngày suy nghĩ về cái gì thì vào ban đêm sẽ mơ thấy cái đó sao?

Vùi mặt vào chăn, nàng vẫn còn ngửi thấy mùi hương mát lạnh và sạch sẽ của thiếu niên.

Du Đào khẽ thở dài, bắt đầu lo lắng không biết phải làm gì.

-

Hoa Liên nhìn Úc Ly đi ra, cười nói: “Ta nghe sư muội nói sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Úc Ly sắc mặt bình tĩnh: “Hôm nay ngươi đến chính là để nghe lén sao?”

“Đương nhiên là không, người đừng oan uổng cho ta, vừa rồi ta đã định đi rồi lại nhớ hôm nay còn có việc cho nên mới quay lại, hơn nữa ngươi đột nhiên xuất hiện làm ta hoa cả mắt. Chậc chậc, ai biết lúc ta đến vừa vặn nghe được sư muội nói một câu như vậy.”

Hắn cũng biết giữa hai người không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hắn không khỏi sửng sốt, muốn trêu chọc sư đệ ngày thường lạnh lùng này một chút.

Úc Ly không dừng lại, đi về phía trúc đình.

“Nói chuyện chính.”

Hoa Liên cong môi, giả vờ nghiêm túc.

Hắn tiếp lời: “Ngày hôm qua Tống lão nhân cùng ta nói chuyện phiếm một chút, gần đây mấy đệ tử của ông ấy không phải đã đi đến Huyền Nguyệt Hải sao, phát hiện có điểm bất thường.”

Các đệ tử của Tống lão nhân đi cứu người, mấy lần xua tan sương mù, sương mù vẫn quay trở lại, họ cho rằng đó là âm mưu hãm hại của kẻ ác, nhưng phải mất một tháng, cuối cùng họ mới biết được nguồn gốc của sương mù độc hại đó đến từ một bí cảnh.”

“Mấy đệ tử đó đều là y tu, không có sức chiến đấu, không dám tự ý tiến vào cho nên Tống lão nhân phát nhiệm vụ tông môn, qua mấy ngày nữa đệ tử trong tông môn sẽ được tiếp nhận nhiệm vụ.”

Hoa Liên cười khó hiểu: “Vậy sư đệ, ngươi có muốn đi bí cảnh này hay không?”

Úc Ly liếc hắn một cái: “Trong tông môn có nhiều đệ tử lợi hại như vậy, để cho bọn họ đi rèn luyện, tại sao ta phải tranh đoạt cùng với bọn họ?”

Bí cảnh mới mở ra, như vậy nhất định sẽ có rất nhiều nhân sĩ khai hoang, hắn luôn luôn chán ghét nơi đông người.

“... Ngươi thật đúng là ngu ngốc.”

Hoa Liên hận sắt không thành thép lắc đầu, cho rằng hắn đã tiến bộ hơn nhưng không ngờ tới hắn vẫn không hiểu.

“Đương nhiên không phải ta bảo ngươi đi rèn luyện nha.”

Hoa Liên chỉ trỏ: “Ta muốn ngươi dẫn sư muội đến đó, để nàng ấy rèn luyện!”

“Gần đây tốc độ nàng tu luyện hơi chậm, ta cảm thấy nàng ấy thiếu một cơ hội thực chiến, so tài với đệ tử trong đấu trường luyện kiếm Song Tinh không nhanh bằng đi vào bí cảnh rèn luyện đúng không? Hơn nữa, có nhiều kiến thức hơn về việc đời cũng sẽ hữu ích cho việc tu luyện trạng thái tinh thần.”

Xét đến sự thẳng thừng của Úc Ly, Hoa Liên thực sự vẫn còn đang che giấu điều gì đó.

Tỷ như... Huyền Nguyệt Hải được tu chân giới công nhận là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, bí cảnh ở đó đương nhiên cũng không khác mấy.

Chậc chậc, một mặt là để tiểu sư muội rèn luyện, mặt khác là để bọn họ vun đắp quan hệ, lại là cơ hội chính đáng như vậy, đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường hay sao?

Hoa Liên thậm chí còn ngưỡng mộ chính bản thân mình, có lẽ hắn có thể đi thi chứng chỉ mai mối chuyên nghiệp đấy.

Quả nhiên, sau khi cố ý giấu diếm mục đích bồi dưỡng tình cảm, thiếu niên mới thật sự rũ mắt xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn ngước mắt hỏi: “Mấy ngày sau?”

“Năm ngày. Nếu ngươi muốn chắc chắn thì ta sẽ nói với Tống lão nhân.”

“Hoãn lại hai ngày.”

Mặc dù Hoa Liên không hiểu tại sao lại mất hai ngày nhưng hắn vẫn làm ra vẻ ngoan ngoãn, lấy kính lưu ly ra, truyền tin cho Tống lão nhân, sau đó hắn mới lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Hắn chỉ cảm thấy ê răng.

Chậc... Đã như vậy rồi mà còn không thừa nhận.