Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Minh cho rằng đó chỉ là một ngoại lệ, nhưng khi điều tra hắn mới phát hiện, có rất nhiều người không đủ khả năng mua ngũ linh ngư.

Tiền một con ngũ linh ngư đủ để một người bình thường sống mấy tháng, mà đại đa số người đều không muốn vì linh lực mà phải trả giá cao để mua linh ngư ăn.

Ý chí của Văn Minh kể từ ngày đó liền trở nên sa sút, bình thường hắn rất thích xem náo nhiệt nhưng bây giờ, cho dù là có chuyện gì hắn cũng không nhấc nổi tinh thần để tham dự.

Hắn không biết từ khi nào bản thân mình lại trở thành loại người kênh kiệu chê thịt vụn như thế.

Ngay cả gần đây trên linh võng nháo đến ồn ào huyên náo về trận quyết đấu ở Thanh Đăng Phong, hắn cũng chỉ tùy tiện nhìn sơ qua thϊếp thư, trả lời vài tin nhắn liền tắt thϊếp thư đi, lại tiếp tục phát ngốc.

Hắn cũng đã cố gắng tìm kiếm thiếu nữ kia nhưng lại không biết tên họ của nàng, Vô Thường tông có hơn một vạn đệ tử, muốn tìm được nàng quả thật như mò kim đáy bể

Hơn nữa vẫn chưa xác định rốt cuộc nàng có phải người của Vô Thường tông hay không.

Văn Minh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, không ngờ hôm nay nàng lại đột nhiên xuất hiện trước ngư quán của mình.

Nắng chiều vẫn còn tốt, không khí mát mẻ, nhàn nhã khiến lòng người sảng khoái.

Du Đào ngước mắt lên nhìn, nàng cảm thấy chủ ngư quán này nhìn mình có chút kỳ lạ, cảm xúc trong mắt thật phức tạp và hỗn loạn, như thể có nước mắt rồi lại vô cùng thận trọng.

Lần trước lúc mình tới thì hắn cũng như vậy sao……?

Du Đào không nhớ rõ nhưng nhớ đến chính sự của mình, nàng hắng giọng lễ phép hỏi: "Xin chào, ngươi có bán lưới đánh cá không? Không cần quá lớn, kiểu nhỏ nhất cũng được."

Văn Minh ngẩn người, “A, hả?”

Lưới đánh cá? Đây không phải là thứ mà ngư dân ở nhân gian dùng để bắt cá sao? Từ trước đến nay hắn bắt cá đều là dùng pháp thuật vì vậy không cần dùng đến thứ này.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Du Đào lập tức hiểu ra, gật đầu: "Thật ngại quá, đã làm phiền ngươi rồi, ta đi nhà khác xem vậy."

Du Đào đang định rời đi thì đột nhiên bị gọi lại, "Chờ đã, không phải là lưới đánh cá sao? Có! Nó ở ngay sau nhà, ngươi đợi ở đây, ta đi lấy cho ngươi."

Văn Minh đột nhiên đứng dậy, kéo bà chủ quầy trang sức bên cạnh đang nhìn bọn họ bằng một loại ánh mắt kỳ quái rồi hai người họ biến mất ở sau nhà.

Du Đào nhìn hai gian hàng đột nhiên trống vắng, chớp chớp mắt.

Làm chủ quán buôn bán ở Tu chân giới đều tùy ý như vậy sao, tùy tiện để một người khách nhân như nàng đứng trước quầy hàng rồi bỏ chạy như vậy sao?



Sau khi bị Văn Minh kéo vào phòng, đáy mắt Chu Tú xẹt qua một tia kinh ngạc và nghi ngờ.

Bà đứng vững, sửa sửa ống tay áo bị xốc xếch, cười như không cười nói: “Không phải ngươi muốn lấy lưới đánh cá cho tiểu cô nương sao, kéo ta theo làm gì?”

Văn Minh nhìn bà, hơi hơi hé miệng, nghẹn nửa ngày mới rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Sư nương."

Chu Tú nhất thời mở to hai mắt kinh ngạc, có chút không thể tin được.

Từ "sư nương" này, bà đã nhiều năm rồi chưa từng được nghe.

Văn Minh, con người này, thiên tư thông minh, từ nhỏ đã được các trưởng lão trong Vô Thường tông kỳ vọng sẽ kế thừa vị trí trưởng lão của sư phụ, chi vị khả tạo chi tài, nhưng hắn lại có một chỗ không tốt.

Đó chính là —— phản nghịch.

Đại trưởng lão kêu hắn học kiếm, nhưng hắn lại muốn đi học pháp thuật, trở thành một pháp tu.

Vậy cũng được đi, muốn tu pháp thì cứ tu pháp đi cũng được.

Đại trưởng lão thỏa hiệp bảo hắn phải siêng năng tu luyện, tương lai sẽ kế thừa chức vị Đại trưởng lão, thế là hắn lại nằm yên tại chỗ, bắt đầu hư đốn, quản giáo như thế nào cũng không nghe.

Tóm lại là hắn cứ phản nghịch như thế, cuối cùng đại trưởng lão chẳng còn cách nào, đành phải nói: Nếu hắn đã vô tâm tu luyện như vậy thì thôi cứ để cho hắn sống yên ổn ở tông môn đi, ai có chí nấy, ông cũng không miễn cưỡng Văn Minh.

Đại trưởng lão nghiêm túc nói, cuối cùng thở dài nói với Chu Tú: Chỉ cần hắn ở đây, tông môn cũng không có thiếu cơm cho hắn ăn, tất nhiên sẽ không có người nào dám bắt nạt hắn.

Kết quả hắn lại làm ngược lại, đêm đó liền thu thập tay nải chạy xuống núi.

Không biết nghĩ như thế nào, hắn cũng không chạy xa, chỉ ở dưới chân núi của tông môn mở một ngư quán, sinh ý cũng khá tốt, lấy hành động thực tế chứng minh bản thân sẽ không bị đói chết.

Văn Minh thì không bị đói chết nhưng đại trưởng lão lại bị hắn làm cho tức giận đến sống dở chết dở, tần suất đi y quán Diệu Thủ Phong càng ngày càng cao.

Năm lần bảy lượt đến kêu hắn trở về nhưng Văn Minh lại không chịu trở về.

Chu Tú còn nhớ rõ ràng, hai tháng trước đại trưởng lão đã tới đây một lần.

Lần đó ông tới cũng không cãi nhau cùng tiểu tử Văn Minh này như bình thường mà thần sắc ông vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng ở bên cạnh ngư quán của hắn nửa canh giờ, lẳng lặng nhìn Văn Minh bán cá không coi ai ra gì.

Cuối cùng ông cũng không nói một câu nào mà xoay người rời đi.

Đại trưởng lão không tới nữa, Chu Tú lại không thể mặc kệ hắn, bà mở một quầy hàng đơn giản ở bên cạnh ngư quán của hắn, ở đây chăm sóc hắn.

Một tháng trước bà phát hiện tiểu tử này trở nên kỳ lạ nhưng hắn lại không muốn nói cho Chu Tú biết nên bà cũng không biết nên hỏi như thế nào.

Văn Minh nhỏ giọng cầu xin: "Sư nương, xin hãy ngài giúp ta một chút, đối với việc đan lưới ngài hẳn là rất am hiểu phải không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »