Chương 58

Lần thứ hai, thiếu chút nữa Chu Tú đã cho rằng mình đang nằm mơ, cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ.

Bà vô cùng không có tiền đồ mà đáp ứng đề nghị của hắn: “Được, được, được, sư nương sẽ giúp con.”

Chu Tú hất ống tay áo, duỗi đôi tay trắng, mấy sợi bạch ti từ đầu ngón tay hiện ra, bà nhanh chóng dệt thành một tấm lưới trắng, lại điểm xuyến thêm chút hạt châu, ẩn ẩn lóe linh quang lấp lánh.

"Đây."

“Đa tạ sư nương.” Văn Minh gấp tấm lưới trắng lại, vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

Ngoại trừ khi còn nhỏ thì đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm Chu Tú thấy được bộ dáng ngoan ngoãn như thế của hắn, khóe môi bà nhếch lên, cũng đi theo hắn ra ngoài.

Không biết tiểu cô nương bên ngoài là thần tiên chốn nào mà có thể khiến tiểu tử này không tiếc cúi đầu cầu bà giúp đỡ, nghĩ lại người khiến cho hắn trong khoảng thời gian này mất hồn mất vía chắc chắn chính là nàng.

Có khách nhân đang đứng trước hai quầy hàng.

Thiếu nữ váy trắng ngồi xổm bên cạnh ao, vớt cá vô cùng thành thạo, khéo léo, nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng, đưa cá cho khách nhân đứng bên ngư quán.

“Bên này là 50 linh thạch một con, bên này là 20 linh thạch một con, tổng cộng là 250 linh thạch, khách nhân xin hãy cầm lấy.”

Khách nhân thanh toán linh thạch cho nàng, tiểu cô nương liền đem linh thạch để lại lên trên quầy tính tiền rồi vội vàng chạy đến quán bán trang sức, nói với khách nhân bên này: “Bà chủ có một số việc phải làm nên chưa về kịp nhưng sẽ về sớm thôi, ngươi có thể xem thêm những cái khác.”

"Ừ, cái cây trâm này rất đơn giản và trang nhã, vô cùng hợp với ngươi."

"Hả? A, cái cây trâm trên đầu ta là được người khác tặng, không phải để bán. Thật ngại quá."

Nhìn thấy tình hình này, Chu Tú và Văn Minh đều có chút sửng sốt.

Hai người nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ hài, trong lòng có chút khác lạ, cảm giác khó có thể hình dung.

Dư quang khóe mắt của Du Đào nhìn thấy được hai người đi ra, nàng lập tức yên tâm mà thả lỏng không ít: “Thật đúng lúc, bà chủ đã trở lại rồi, ngươi hãy nói với bà ấy đi.”

Chu Tú tỉnh táo lại, gật đầu với nàng, đi ngang qua bắt đầu nói chuyện với khách nhân.

Du Đào thở hắt ra, nâng tay áo lau đi những giọt nước vô tình bắn vào mặt mình, mặt mày hơi cong.

Nàng nghĩ thầm, hai người này buôn bán cũng quá bất cẩn rồi, lúc nàng còn buôn bán ở Hải Thành nào dám tùy tiện bỏ quầy hàng mà chạy như vậy.

Thân thể Văn Minh có chút cứng ngắc, hắn đưa tấm lưới màu trắng cho nàng: “Ngươi xem có phải loại này hay không?”

Du Đào sinh sống ở Hải Thành, có nhiều kinh nghiệm phong phú nên nàng có thể biết được lưới đánh cá có tốt hay không.

Lúc này nàng cảm thấy có chút khó hiểu, tấm lưới màu trắng này không rõ làm từ chất liệu gì, rất nhẹ và cũng thật xinh đẹp, thoạt nhìn không giống như công cụ dùng để đánh bắt cá mà giống như là một vật trang trí gì đó hơn.

Dù sao thì nó có vẻ rất đắt tiền.

Đây chính là lưới đánh cá ở Tu chân giới sao…

Du Đào sờ sờ túi tiền của mình, bắt đầu lo lắng không biết hôm nay mình mang theo hơn 500 linh thạch như vậy thì có đủ mua món đồ mà mình muốn mua hay không.

Linh thạch này là Cốc Phong sư thúc cho nàng, ông nói là tông môn khen thưởng nàng vì thấy việc nghĩa hăng hái cứu người, tặng cho nàng 5000 tích phân, nàng liền đem tất cả đổi thành linh thạch, tỉ lệ là 10 đổi 1.

Tích phân trong tông môn chỉ có thể dựa vào việc hoàn thành các nhiệm vụ trong môn phái mới đạt được, không thể dùng linh thạch đổi, nói cách khác chỉ có thể đổi một chiều là dùng tích phân để đổi linh thạch thôi.

Thời điểm trao đổi Cốc Phong sư thúc còn tốt bụng nhắc nhở nàng: “Một khi đã đổi thì không thể rút lại được nha, nếu ngươi vẫn luôn tu luyện trong tông môn thì tốt nhất vẫn nên dùng tích phân, như vậy sẽ tương đối có lời hơn.”

Du Đào vốn dĩ đang muốn tích cóp linh thạch nên không chút do dự gật đầu: “Đổi ạ!”

Mục đích chuyến đi này của Du Đào cũng không chỉ là vì lưới đánh cá, nàng do dự trong lòng, hay là nàng nhảy xuống hồ bắt cá có được không nhỉ…?

Tóm lại, nàng ngước mắt hỏi Văn Minh: “Ông chủ, cái này bao nhiêu linh thạch vậy?”

Văn Minh sửng sốt, xua tay nói: “Cái này không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là lưới đánh cá cũ không dùng đến trong nhà, còn thừa rất nhiều, để ở đó cũng không biết xử lý như thế nào, cứ cho ngươi thôi.”

Chu Tú mới vừa tiễn khách nhân đi, vừa nghe xong lời này bà liền liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiểu tử thối, dám nói tay nghề của bà không đáng tiền.

Nhìn sơ qua cũng không giống lưới cũ nha, Du Đào lại sờ sờ tấm lưới.

Nhưng mà lão bản cũng không cần thiết phải lừa một người khách như nàng, chỉ có thể nghĩ như vậy, có lẽ là người ở Tu chân giới dùng đồ vật tương đối trân trọng, cẩn thận hơn phải không?

Du Đào mỉm cười nói lời cảm tạ: “Vậy đa tạ ông chủ, chúc ngài sinh ý thịnh vượng.”

Văn Minh ừ một tiếng, sau đó lại trầm mặc xuống, hắn cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Du Đào liền thu hồi tấm lưới đánh cá vào trong, định đi đến quầy trang sức bên cạnh nhưng vừa đi được hai bước, Văn Minh lại lên tiếng, “Cô nương!”

Du Đào nghi hoặc quay đầu lại: “Hả? Còn có chuyện gì sao?”

Văn Minh do dự một lát, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, mặt hơi đỏ nhưng ánh mắt lại kiên định chân thành: “Một tháng trước, ngươi mua cá ở chỗ của ta…”

Du Đào nhớ tới việc này, áy náy mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, ta đã ngồi trước quầy của ngươi lâu như vậy, làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ngươi.”

Văn Minh càng thêm nghẹn ngào: "...Không có."

"Thật ra, điều ta muốn nói là..." Văn Minh hít một hơi thật sâu, nuốt nuốt nước miếng, buông bỏ sự kiêu ngạo thường ngày, lần đầu tiên trong đời hắn cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc nói, "Ta muốn nói với ngươi một tiếng, thực xin lỗi.”

Du Đào: Hả?