Chương 59

Chu Tú cũng sửng sốt.

Từ trước đến nay bà chưa thấy tiểu tử này cúi đầu trước ai, hắn có thể cùng với sư phụ của hắn mâu thuẫn ầm ĩ mấy năm cũng chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Tại sao đột nhiên lại xin lỗi?

Du Đào vừa định hỏi ra miệng, chợt nhìn thấy bàn tay của Văn Minh đang gắt gao nắm chặt lại, những đầu ngón tay bất an hơi run rẩy của hắn.

Du Đào dừng một chút, gạt bỏ nghi hoặc trong lòng, nàng đứng thẳng người, ừ nhẹ một tiếng: “Không sao đâu, ta tha thứ cho ngươi.”

Không biết có phải là ảo giác của Du Đào hay không.

Dường như hắn không chỉ đơn thuần xin lỗi với một mình nàng mà giống như đang xin lỗi với một số người nào đó không tồn tại ở đây, những người khác, hoặc là xin lỗi vì một chuyện khác.

Khi Du Đào nói xong lời này, Văn Minh như trút được gánh nặng, như là gỡ bỏ được gông xiềng, lần đầu tiên sau một tháng này hắn mới lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt trong suốt sạch sẽ của nữ hài, nàng mỉm cười thân thiện: “Như vậy có được không?”

Văn Minh nhìn nhìn, không biết vì sao bỗng nhiên hắn cảm thấy mặt có chút nóng, hắn vội vội vàng vàng nói: “Có, được, được.”

"Vậy, a.. đột nhiên ta có chút việc gấp nên ta đi trước đây!" Nói xong hắn vội vàng trốn chạy nhanh như chớp, hoảng loạn giống như phía sau đang có mãnh thú gì đó đuổi theo vậy, thậm chí quầy hàng của mình cũng chưa thu dọn.

Du Đào còn chưa kịp kêu lên một tiếng “Này” để ngăn cản, vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi của hắn.

Để lại Du Đào cùng cá, mắt to trừng mắt nhỏ.

Du Đào: “……”

Bây giờ làm ông chủ buôn bán thật đúng là thoải mái nhỉ.

"Không sao, cứ để ở đó đi, ngươi không cần bận tâm, lát nữa ta sẽ thay hắn thu dọn." Chu Tú thở dài nói.

Đánh giá hành động lúc nãy Văn Minh vừa mới kéo Chu Tú, xem ra là hai người quen biết nhau. Nếu vậy thì Du Đào không còn lo lắng nữa, nàng lập tức đi thẳng đến quầy trang sức của Chu Tú, cúi đầu tìm kiếm.

Chu Tú nhìn chằm chằm vào nàng, cảm thấy có chút quen mắt.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà cũng nhớ ra.

Nàng là tiểu đệ tử mà Huyền Vũ Tử mới thu nhận, tên Du Đào, lúc trước khi mới nhập tông, bà đã từng gặp qua nàng ở trên đại điện một lần.

Lúc ấy tiểu cô nương này bị dư lại khi không được ai chọn nhưng thần sắc nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút bất mãn nào, bà liền cảm thấy người này tâm tính không tồi, khi bà mới vừa định thu nhận nàng làm đồ đệ thì tin tức của Huyền Vũ Tử lại nhanh hơn bà một bước.

Nếu không phải vì chuyện đó thì hiện tại hai người đã là thầy trò.

Có tầng quan hệ này, Chu Tú càng nhìn nàng càng thuận mắt, cười hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi và chủ ngư quán quen biết nhau đã bao lâu rồi?”

“Chắc là cũng không tính là quen biết ạ.”

Du Đào thành thật nói: “Một tháng trước, ta đã từng một lần mua cá ở nơi này của hắn.”

Cũng chỉ là như thế thôi sao?

Chu Tú còn chút nghi hoặc, nhưng tiểu tử kia xác thật là đã trở nên kỳ quái từ một tháng trước, thời gian cũng tương đối trùng khớp.

Chu Tú thấy nàng vẫn đang xem đá quý liền hỏi: "Ngươi muốn chọn cái nào?"

Du Đào ngẩng đầu, ngượng ngùng ra hiệu bằng cử chỉ một chút: “Ta đang xem loại đá quý nào làm vòng cổ cho mèo thì tốt.”

Những viên đá quý ở đây đều có màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, Du Đào thực sự choáng ngợp, chọn hoa cả mắt.

“Cho linh sủng của ngươi sao?”

Du Đào gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nó rất đáng yêu ạ!”

Chu Tú bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng, không khỏi cũng mỉm cười theo, tiểu cô nương này khá là đáng yêu.

Đôi mắt bà khẽ động, môi mím lại: “Nếu là mèo, vậy thì sao không dùng đá mắt mèo nhỉ? Linh động xinh đẹp, lại có ý nghĩa tốt, bình an khỏe mạnh.”

Chu Tú lấy một cái hộp nhỏ mở ra: “Đúng lúc nơi này của ta có mấy viên thuần tịnh, ngươi chọn thử xem sao?”

Du Đào nhìn theo vào trong xem, trên đệm nhung có ba viên đá mắt mèo tròn xoe, trong đó có một viên màu vàng kim rất xinh đẹp, toàn thân viên đá sạch sẽ không tì vết, dưới ánh mặt trời phản chiếu giống như một đôi mắt mèo linh động.

Du Đào gần như ngay lập tức liền yêu thích viên đá mắt mèo này, tuy rằng so với đôi mắt của mèo nhỏ thì kém hơn một chút nhưng như vậy cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi.

Du Đào động tâm ngay lập tức: “Lấy cái này ạ!”

Nàng hỏi: “Cái này bao nhiêu linh thạch vậy ạ?”

“Không cần linh thạch, ta cho ngươi.” Chu Tú cười nói.

Du Đào lập tức thu hồi tay: “ Vậy thôi đi, ta sẽ xem cái khác vậy.”

Chu Tú:?

Tặng không mà cũng không cần, tiểu cô nương này suy nghĩ cái gì đây?

Chu Tú: "Tại sao thế?"

Du Đào ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc nói: "Cái miễn phí là đắt nhất đấy ạ."

Viên đá quý này khác với những viên đá quý khác, được cất riêng trong hộp, khẳng định là rất quý. Hơn nữa bà ấy lại muốn tặng không cho một người xa lạ như nàng vật quý giá như vậy nhất định phải có yêu cầu khác, muốn nàng làm việc cho bà ấy, nói không chừng còn muốn nàng phải thiếu nợ một ân tình.

Mà loại chuyện nợ ân tình này, thiếu thì dễ nhưng muốn trả thì lại rất khó khăn.

Nàng có thể sống được ở Hải Thành, ít nhiều gì cũng hiểu đạo lý này, nếu có thể dùng tiền mua được thì đừng dùng ân tình để giải quyết.

Chu Tú: "Phì."

"Tiểu cô nương này thật đúng là thành thật."

"Vậy ta nói thẳng cho ngươi biết, kỳ thật ta muốn ngươi giúp ta một việc. Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi có thể nghe qua rồi quyết định có muốn hay không."

Du Đào kỳ thật cũng vô cùng yêu thích đá mắt mèo, nghĩ nghĩ một chút rồi nàng lại chăm chú lắng nghe: “Bà chủ, bà nói cho ta biết đi.”

Chu Tú kéo ghế từ ngư quán bên kia tới: “Ngồi xuống nói chuyện.”