Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chuyện là như vầy, ông chủ ngư quán bên cạnh kỳ thật là đệ tử của Đại trưởng lão Vô Thường tông, nhưng..."

Chu Tú đem sự việc của Văn Minh nói một lượt cho Du Đào nghe, bà chầm chậm thở dài: “Nếu không phải thật sự không có biện pháp, ta cũng sẽ không nghĩ tới việc nhờ ngươi.”

Bởi vì tiểu cô nương này mà hôm nay Văn Minh lại kêu bà một tiếng "sư nương" đã lâu không nghe thấy, tiểu tử thối này luôn không nghe lời ai nhưng lại phá lệ mà cúi đầu xin lỗi người khác.

Cho nên Chu Tú mới nổi lên ý niệm này

Du Đào nghe xong trầm tư, nàng chỉ vào mình: "Cho nên bà muốn nhờ ta khuyên hắn trở về tông môn sao?"

Chu Tú lắc đầu: “Mấy ngày nữa là ngày sinh thần của sư phụ hắn, hai người bọn họ vãi nhau thành như vậy, chắc là hắn sẽ không trở về tham gia tiệc mừng thọ.”

"Ta chỉ muốn ngươi giúp ta khuyên nhủ hắn. Mặc kệ lý do là gì, chỉ cần quay về gặp sư phụ hắn vào ngày sinh thần là được."

Du Đào yên lặng nhìn biểu tình cô đơn của Chu Tú trước mặt, trầm mặc một lát: “Được, ta đồng ý với bà.”

“Nhưng ta còn có một vấn đề nữa muốn biết.”

Chu Tú ngẩng đầu lên: "...Hả?"

-

Khi Du Đào mua xong những đồ vật cần thiết và quay về Vân Cảnh Phong thì đã là lúc hoàng hôn.

Mới vừa tiến vào Hoài Thủy trúc đình, xa xa nàng liền thấy được thân ảnh thanh tuyển kia.

Thiếu niên ôm cánh tay lẳng lặng dựa vào trúc đình, ánh hoàng hôn buông xuống sau lưng hắn, những bông hoa rơi theo gió bay lên, giao hòa với những chú chim trên bầu trời và trên đầu cành.

Như nhận thấy được động tĩnh, hắn nâng mắt lên nhìn về hướng nàng, ánh mắt thực lãnh đạm, không có cảm xúc gì.

Giờ phút này Du Đào nhìn thấy hắn liền cảm thấy chột dạ.

Đại phu đã dặn nàng phải ở trong nhà nghỉ ngơi vài ngày, không được chạy lung tung nhưng nàng thấy buổi chiều hôm nay hắn không có ở nhà nên đã len lén chuồn ra ngoài.

Vốn tưởng rằng chỉ đi mua vài món đồ mà thôi, mua nhanh rồi trở về sẽ không bị phát hiện nhưng bởi vì sự thỉnh cầu của Chu Tú mà mãi đến hoàng hôn nàng mới về.

Giọng điệu thiếu niên không mặn không nhạt: “Nếu không phải bát thuốc vẫn còn trên bàn, ta còn tưởng rằng người sư muội ngày hôm qua đi không nổi cần phải người khác ôm lên chỉ là ảo giác thôi đấy.”

“Ta thật không biết dược của Tống sư thúc từ khi nào lại có tác dụng thần kỳ như vậy, mới uống hai liều thôi, ngày hôm qua người còn nửa sống nửa chết thế nhưng hôm nay đã có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”

“Ta cũng cảm thấy dược của Tống sư thúc rất lợi hại.” Du Đào gật gật đầu, chân thành nói: “Nhưng nói đúng ra thì là một liều, hôm nay ta còn chưa có uống.”

Thiếu niên:?

Trăng sáng treo cao, ánh trăng thanh thiển trút xuống song cửa sổ, trong phòng ánh nến lung linh, ánh sáng mờ mịt mê ly.

Du Đào ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, hai tay đặt trên đùi, cúi đầu giống như đang nghe phu tử giáo huấn học trò.

“Tiểu sư huynh, ta biết sai rồi.”

Nàng đếm lại kỹ càng những sai lầm của mình: “Ta không nên không chịu nghe theo lời dặn dò của đại phu, không chịu nghỉ ngơi cho tốt mà lại đi ra ngoài, phong hàn còn chưa có khỏi lại đi ra ngoài trúng gió là điều tối kỵ. Lại càng không nên để đầu óc quên trước quên sau, dược tối hôm qua cũng đã quên uống. Càng không nên muộn như vậy mới trở về làm huynh lo lắng, chờ lâu như vậy.”

Khi nữ hài nói đến câu thứ hai, bước chân thiếu niên lạnh lùng bỗng mất tự nhiên mà dừng một chút.

Hắn bình tĩnh đi tới, đặt bát thuốc lên bàn, giọng điệu không có cảm xúc gì mà nói: “Hiếm khi thấy được sư muội lại tự giác như vậy.”

Du Đào nhìn bát thuốc đang bốc khói liền không tự giác nhăn chặt mày, tuy rằng là ngày hôm qua nàng uống thuốc lúc đang hôn mê không biết gì nhưng lúc ấy mặc dù là trong lúc ngủ mơ nhưng trong tiềm thức nàng cũng kháng cự lại chứ đừng nói đến bây giờ.

Bình sinh Du Đào không sợ hãi điều gì, chỉ duy nhất sợ đắng.

Nàng ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn thiếu niên: “Tiểu sư huynh, ta cảm thấy hôm nay bệnh phong hàn của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, dược của Tống Sư thúc thật sự rất hữu dụng. Cho nên bát thuốc này …… Ta có thể không uống hay không?”

Úc Ly cười khẽ một tiếng: “Sư muội cảm thấy như thế nào?”

Aiz….xem ra là trốn không thoát.

Du Đào ngoan ngoãn nâng lên chén thuốc, từ từ thổi cho đến khi độ ấm vừa miệng, chuẩn bị tinh thần rồi ừng ực uống một ngụm lớn.

“Ưm……” Ngay lập tức nàng liền cảm thấy đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Đau dài không bằng đau ngắn, Du Đào trực tiếp uống cạn trong một ngụm, sau đó ném chén thuốc, nhanh chóng chạy ra đỡ khung cửa, nàng vuốt ngực, cố nén cảm giác muốn nôn.

Bên này Úc Ly mới vừa bưng bát nước lê đường phèn trở về, để nàng chuẩn bị uống cùng với thuốc, nhưng bát thuốc đã trống rỗng.

...Không phải nàng nói đắng sao, uống nhanh như vậy làm cái gì?

Hắn cũng sẽ không cướp của nàng để uống mà.

Sau khi ho vài lần, trong mắt Du Đào đã hàm chứa toàn là nước mắt, quay đầu nói: “Tiểu sư huynh, ta uống xong rồi.”

“Đôi mắt ta vẫn còn có thể dùng, không đến mức tình huống rõ ràng như vậy mà cũng nhìn không ra.”

Úc Ly có chút bất đắc dĩ, đặt bát nước lê xuống: “Lại đây.”

Du Đào quay trở về, giật mình nhìn nước lê đường phèn đang bốc khói trong chiếc bát sứ nhỏ màu trắng.

“Cho ta sao?”

Giọng nói của thiếu niên lãnh đạm: “Buổi trưa ta nấu hơi nhiều, nếu muội không uống thì bỏ đi.”

"Thật quá lãng phí! Tiểu sư huynh, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ."

Du Đào cầm cái muỗng chọc chọc mấy cánh thịt lê trong suốt trong chén, lông mày và đôi mắt nàng cong cong, hôm qua nàng còn đang suy nghĩ muốn ăn lê, hôm nay thật may mắn có thể được uống nước lê do tiểu sư huynh nấu, vận khí cũng thật tốt quá.
« Chương TrướcChương Tiếp »