Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đến phần nếm thử, Du Đào chớp mắt chờ đợi phản ứng của Hoa Liên, nàng cảm thấy có chút khẩn trương.

Hoa Liên bình tĩnh gắp một đũa thịt cá vào miệng, mới vừa tính dùng một bộ biểu tình trong sách miêu tả mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt để biểu đạt cảm xúc phức tạp như khϊếp sợ, cảm động, vui mừng vâng vâng…nhiều loại cảm xúc.

Nhưng hắn lại sửng sốt một chút.

Này, này? ? ?

Hương vị này - - ta thích!

Du Đào ở bên cạnh cẩn thận hỏi: "Nhị sư huynh... huynh cảm thấy thế nào? Có hợp khẩu vị không?"

Nàng sợ là sợ ở chỗ có lẽ khẩu vị người tu chân và phàm nhân bất đồng, món mà nàng cảm thấy ăn ngon thì tiểu sư huynh lại cảm thấy khó có thể nuốt.

Nhị sư huynh không nói một lời.

Nhị sư huynh ăn liền ba chén cơm lớn.

Nhị sư huynh giơ ngón tay cái lên với nàng, cũng tỏ vẻ lần sau còn có việc cần nhờ tốt như vậy thì ngàn vạn lần nhớ phải kêu hắn.

Đến tận lúc này, trái tim Du Đào cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Buổi tối trước một ngày, Du Đào liền dò hỏi Úc Ly: 【 tiểu sư huynh, ngày mai huynh có trở về không? 】

Bên kia không biết đang làm cái gì, không đáp lại, Du Đào uống thuốc xong liền buồn ngủ mệt rã rời, nhìn chằm chằm lưu ly kính từ từ ngủ say.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện trong phần trò chuyện có thêm một tin nhắn.

【Có trở về. 】

Có được tin này, Du Đào liền bắt đầu bận rộn làm một bàn đầy cá, mỗi một món đều làm không nhiều lắm, cố gắng khống chế số lượng mà hai người có thể ăn, sau đó nàng ngồi canh giữ ở bên cạnh bàn chờ hắn.

Việc chờ đợi này liền chờ từ ban ngày tới ban đêm luôn, ánh trăng treo cao, ve sầu sớm ríu rít kêu to, Du Đào buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi, ghé vào trên bàn ngủ thϊếp đi.

Vô thường tông ở trong Bắc Quốc, cách Bồng Lai khá xa.

Sau khi Úc Ly có được thứ mình cần liền quay trở về không ngừng nghỉ.

Vừa bước vào phòng, hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền ngẩn người.

Nữ hài hô hấp thực nhẹ, gối đầu lên cánh tay mà ngủ, trên bàn bày biện một bàn đồ ăn tinh xảo, dù đang ngủ nhưng nàng vẫn không làm gián đoạn linh lực dùng để giữ ấm đồ ăn trong giấc mộng.

Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu, trên đường đi, Hoa Liên đã nói một câu khó hiểu【 sư đệ ta thật sự rất hâm mộ ngươi hu hu hu 】 là có ý nghĩa gì rồi.

Nữ hài đang ngủ say dường như đã bị đánh thức, từ từ tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, dụi mắt, ánh mắt nàng vẫn còn mơ màng.

“Tiểu sư huynh, huynh đã trở về rồi.”

Mặt mày thiếu niên thả lỏng một chút: "Ừ."

“Hoan nghênh về nhà…” Nàng ngáp dài một tiếng, khóe mắt phiếm nước mắt, đôi mắt ngái ngủ không mở ra được, “Đồ ăn đều để trên bàn, chắc vẫn còn nóng, huynh nếm thử đi….”

Vừa nói, nàng vừa dụi đầu vào cánh tay mình, bất động.

Lại ngủ rồi.

Úc Ly: “……” Ngu ngốc.

Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, người không biết còn tưởng rằng nàng đang muốn lưu lại di ngôn gì đó trước lúc lâm chung nữa chứ.

Úc Ly ngồi xuống bên cạnh nàng, tự hỏi liệu có phải vì ánh nến mờ ảo trong phòng hay không mà giờ phút này không khí lại vô cùng an tĩnh và bình yên, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác ấm áp.

Khác với vô số đêm dài trống trải và yên tĩnh, lần này có người vì hắn làm một bàn đồ ăn, chờ hắn về nhà.

...…… Không nên có cảm xúc.

Úc Ly rũ mi xuống, không nghĩ nữa.

Đồ ăn nàng làm không nhiều lắm, hẳn là cố ý khống chế nhưng số lượng món ăn khá nhiều, Úc Ly cầm đũa, ăn hết món này đến món khác, mới ăn một nửa đã ăn không nổi nữa.

Bên tai lại mơ hồ vang lên câu nói chính trực của nàng “Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ nha!”.

Dừng một chút, Úc Ly tiếp tục cầm đũa lên.

Cứ như vậy chậm rãi tiêu thụ, bữa cơm này ước chừng ăn hai ba canh giờ, trời cũng đã sáng, rốt cuộc xem như tất cả đều đã được giải quyết xong.

Hmm...Hắn cảm thấy phải một thời gian sau mới có thể nhắc lại từ cá trước mặt hắn.

Du Đào vừa tỉnh dậy, duỗi đôi tay tê dại, giương mắt nhìn cái mâm trống trơn, lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trước khi nàng ngủ quên.

Ánh mắt nàng có chút khẩn trương nhìn thiếu niên bên cạnh, dò hỏi: “Tiểu sư huynh, hương vị thế nào?”

Lần này Úc Ly cũng không có nói mỉa mai gì mà nói thẳng: “ Ừm, ăn rất ngon.”

Du Đào nâng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy huynh có ngạc nhiên không? Huynh cảm thấy hành động xin lỗi này có được không?”

Thiếu niên đột nhiên nhướng mi nhìn nàng, đôi mắt màu vàng kim xinh đẹp không rõ cảm xúc.

Giọng hắn thật nhẹ: “Sư muội làm tất cả những điều này chỉ để xin lỗi chuyện ngày đó thôi sao?”

Du Đào hơi sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Đúng vậy ... Còn có chuyện khác nữa sao?"

Thiếu niên chợt trầm mặc xuống, Du Đào cảm nhận được cảm xúc của hắn dường như không vui lắm nên nàng thận trọng nói: “Tiểu sư huynh, ta lại có chỗ nào chọc tới huynh sao?

Ngữ khí Úc Ly bình tĩnh: “Không có, sư muội suy nghĩ nhiều rồi.”

Du Đào nhìn chằm chằm hắn một lát, xác thật không nhìn ra được biểu tình tức giận vì thế nàng nhẹ nhàng thở ra, “Vậy, tiểu sư huynh, hôm nay ta có thể ra ngoài được không?”

Đề phòng hắn hiểu lầm, Du Đào thành thật nói rõ hành trình của mình: “Huynh yên tâm tiểu sư huynh, ta không ra khỏi Vân Cảnh Phong, chỉ ở trên núi đi tìm một con hắc miêu, là linh sủng ta mới nuôi, ngày đó ta sinh bệnh nên không mang nó về nhà được.”

Thiếu niên đáy mắt sáng trong như minh nguyệt, nhìn chằm chằm nàng một lát, ánh mắt có chút khó hiểu: “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »