Chương 63

Được sự cho phép, Du Đào liền vui vẻ đi tìm, đầu tiên Nàng đến Xuân Thâm Đài nơi mèo nhỏ ở lâu nhất, nghĩ rằng nếu ở đây không có thì nàng sẽ lên núi tìm.

Không ngờ, chân trước của nàng vừa bước đến Xuân Thâm Đài, hắc miêu đã xuất hiện ở sau lưng, nhẹ nhàng nhảy lên ngọc đài, tư thái tự phụ ưu nhã, đôi mắt mèo linh động, màu vàng kim xinh đẹp.

Hu hu hu, Lê Lê của nàng thật đáng yêu!

Du Đào bước tới, ánh mắt lấp lánh: “Lê Lê, ngày đó ngươi bỗng nhiên đi đâu vậy, sau đó ta đi tìm ngươi cũng không tìm được.”

Nàng đưa tay về phía hắc miêu muốn xoa bóp mặt mèo nhỏ, kết quả bị hắc miêu né sang một bên, nâng móng vuốt lên đẩy lùi, rõ ràng vô cùng kháng cự nàng dán đến gần.

Hai ngày không gặp lại biến thành Lê lạnh lùng rồi.

Nhưng không cần lo lắng, lần này nàng có vũ khí bí mật!

Du Đào đem hộp đồ ăn mang ra, bên trong là cá mà ngày hôm qua nàng tiện thể làm chung, bởi vì lúc trước mèo nhỏ ăn cá có chút khó tính nên lần này nàng còn cố ý đem thịt cá trắng nõn lấy ra.

Hai đĩa lớn đầy thịt cá thơm ngào ngạt, Du Đào mỉm cười đem mâm đẩy đến trước mặt miêu miêu, “Cho ngươi nè, ăn đi Lê Lê.”

Hắc miêu: “……”

Không biết hôm nay mèo nhỏ không mấy vui vẻ hay vì điều gì mà sau khi nhìn thấy cá nó cũng không có hứng thú lắm, không giống như ngày đó.

Thậm chí không biết có phải ảo giác hay không, Du Đào có thể nhìn thấy trong đôi mắt mèo màu vàng kim lạnh lùng kia có một tia kháng cự.

Du Đào chớp chớp mắt, lắp bắp: “Ngươi không thích sao?”

“……”

Hắc miêu trong tầm mắt yên lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng dường như là thỏa hiệp, cụp đuôi xuống, tai mèo run lên, đầu cúi thấp xuống bắt đầu ăn cá.

Du Đào nhẹ nhàng thở ra, ghé vào bên ngọc đài, tay gối cánh tay, cứ như vậy mà nhìn hắc miêu: “Xin lỗi nhé Lê Lê, mấy ngày nay ta không thể đưa ngươi trở về. Ta sống ở nhà người khác, không biết huynh ấy có thích động vật nhỏ hay không, quấy rầy hắn cũng không tốt.”

“Nhưng ta sẽ tới thăm ngươi mỗi ngày, khi nào ta có thể trở về nhà của mình sẽ mang ngươi trở về sống với ta.”

Hắc miêu liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng, tiếp tục ăn cá.

Du Đào mỉm cười nhìn nó, Lê Lê của nàng quả nhiên là bé mèo đáng yêu nhất, ăn cái gì cũng ăn rất chậm rãi như vậy, ưu nhã rụt rè.

Ừm, nhưng chỉ hơi chậm một chút thôi, ăn một ngụm lại nghỉ một lát.

Khi mèo nhỏ cuối cùng đã ăn xong hai đĩa cá, Du Đào ngáp một cái, chợt nhớ ra điều gì đó, nàng liền lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm chiếu nhung mịn để lót và một chiếc đệm dành cho mèo màu hồng nhạt tinh xảo xinh đẹp.

Nàng đem chiếc đệm đơn giản mà nàng đã làm kia lấy ra, đặt chiếc đệm nhung cũ vào dưới chiếc đệm nhung mới, lớp đệm dày và mềm mại, nàng dùng tay ấn xuống, đặt lên trên ngọc đài.

"Đây là giường mới của ngươi, chắc chắn sẽ thoải mái hơn giường trước. Ngươi hãy thử xem sao!"

Hắc miêu nhìn chằm chằm vào ổ mèo giống như cái nôi, nhìn qua là thấy tràn đầy vẻ thiếu nữ, còn gắn thêm hai quả cầu nhung treo trên đệm màu hồng nhạt, nó liền trầm mặc.

Bị ánh mắt nữ hài nóng bỏng chờ mong nhìn chăm chú nửa ngày, hắc miêu do dự thật lâu, rốt cuộc cũng nâng móng vuốt dẫm lên đệm nhung, động tác vô cùng mất tự nhiên, tìm một vị trí ngồi xuống, cái đuôi quấn quanh chân mèo, tư thái cao ngạo, lạnh lùng và khinh thường.

Ánh mắt Du Đào đầy mong đợi: “Ngươi có thích không?”

Mèo đen nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên cảm xúc thật rõ ràng, hai chữ: Miễn cưỡng.

Du Đào đọc hiểu điều đó, nàng khe khẽ thở dài: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể để ngươi ngủ như vậy trước, chờ sau này ta có điều kiện sẽ đổi cho ngươi cái tốt hơn nha.”

Nàng xoay người sang chỗ khác đặt đĩa trở lại hộp đồ ăn, đóng nắp lại, “Lê Lê, hôm nay ta còn có chút việc phải làm, phải xuống núi một chuyến nên không ở đây chơi với ngươi được.”

Xung quanh có gió, hai quả cầu nhung màu trắng bị gió thổi lắc lư lay động, đung đưa trước mắt, hắc miêu chợt nhịn không được vươn miêu trảo ra chụp một cái.

Mới chạm vào một chút nó đã kịp phản ứng, nhanh chóng thu hồi móng vuốt, giống như bịt tai trộm chuông quay đầu đi, ngước mắt nhìn về phía nữ hài, vẫn còn may, nàng vẫn đang dọn bát đĩa không hề phát giác.

Chỉ là vừa nghe lời nàng nói xong, nó có chút nghi hoặc.

…… Nàng xuống núi làm cái gì?

Du Đào thu dọn đồ đạc xong, quay người lại thấy hắc miêu đang nhìn chằm chằm mình, nàng cười cười, thuận miệng hỏi: “Ngươi có muốn xuống núi cùng ta không?”

Mặc dù chỉ là thuận miệng hỏi như vậy……

Nhưng giờ phút này khi Du Đào đang mang theo mèo nhỏ đi xuống núi mà vẫn còn có chút lâng lâng.

Bởi vì bình thường mèo nhỏ luôn lạnh lùng không để ý tới người khác, Du Đào chỉ thuận miệng hỏi như vậy, căn bản không nghĩ tới nó vậy mà lại gật đầu thật sự đồng ý.

Tuy nhiên hắc miêu vẫn không chịu để cho nàng ôm, nó chỉ nhẹ nhàng nhảy lên trên vai nàng, ngồi xuống.

Mèo nhỏ rất nhẹ, không nặng bao nhiêu, Du Đào sợ nó ngồi không yên nên nàng cố ý đi rất chậm.

Dọc theo đường đi nàng gặp phải không ít đệ tử trong tông môn, bọn họ sôi nổi quay đầu đưa ánh mắt tới tìm tòi nghiên cứu, nàng còn gặp được sư tỷ Lục Thanh Vũ vừa lúc cũng xuống núi.