Chương 64

Lục Thanh Vũ mỉm cười: “Đào Đào sư muội, đây là con mèo ở Vân Cảnh Phong mà muội nhắc tới phải không?”

Bình thường nàng ấy rất thích những thứ đáng yêu nên liền đến gần vốn định duỗi tay sờ một phen, nhưng đột nhiên đối mặt với ánh mắt đạm mạc lạnh băng của hắc miêu, tay nàng ấy liền cứng đờ, máu trong người cũng chảy ngược.

Không biết sao, nàng ấy cảm giác được một cỗ lực áp chế vô hình.

Phía sau sống lưng bỗng nhiên lạnh lẽo, thái dương không kiểm soát được toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lục Thanh Vũ thu tay trở về, khi nàng ấy nhìn lại, hắc miêu đã nhàn nhạt dời mắt đi, cỗ uy hϊếp kia cũng biến mất, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng ấy mà thôi.

...Đây chắc chắn không phải là một con mèo bình thường.

Lục Thanh Vũ nhìn Du Đào, vừa định nghiêm túc nói với nàng về tình huống vừa rồi thì lại nhìn thấy nữ hài này không hề đề phòng mà nở nụ cười ấm áp, dịu dàng, vươn ngón tay ra chọc chọc vào chân mèo nhỏ đang ở trên vai nàng.

“Đúng vậy Lục sư tỷ, có phải rất đáng yêu không?”

Đối với sự đυ.ng chạm của nữ hài, ánh mắt của hắc miêu vẫn bình đạm như cũ nhưng nó không xuất ra cỗ lực áp chế kia mà chỉ quay đầu đi, đôi tai mèo run run lên mà thôi.

Lục Thanh Vũ trầm mặc một lát: "... hừ."

Nếu như vừa rồi hắc miêu không xuất ra một cỗ lực áp chế mạnh đến nỗi đủ để trấn áp tu vi Nguyên Anh của nàng ấy thì nó quả thật là một con mèo rất đáng yêu.

Nhưng bây giờ nó đáng yêu quá mức, đến nỗi trở nên đáng sợ.

Lục Thanh Vũ đi bên cạnh Du Đào, hai người cùng nhau xuống núi, ánh mắt nàng ấy quét qua quét lại giữa một người và một mèo, rất rõ ràng, Du Đào không biết chuyện này, chỉ nghĩ đó là một con mèo bình thường

Nhưng con mèo dường như cũng không có ác ý gì với Du Đào, trái lại, thoạt nhìn nó có vẻ khá thân thiết với nàng.

“Nó tên là Lê Lê, mấy ngày trước nó mới vừa đáp ứng làm linh sủng của muội.” Khụ, tuy rằng là nàng chơi xấu lừa nó.

Thật ra Du Đào cũng cảm thấy có chút may mắn, nàng còn tính nhờ tiểu sư huynh dạy cho mình tuần tự từng bước cách huấn luyện sủng vật theo như trong sách đã viết, không ngờ ngày đó nàng sinh bệnh mơ mơ màng màng, mèo nhỏ đã tới quan tâm nàng.

Nàng liền dựa theo kiến nghị của Chúc Minh Ngọc, nhân cơ hội đem nó dụ dỗ lừa gạt thành mèo của mình.

Lục Thanh Vũ dừng một chút, hỏi: "Úc Ly sư huynh có biết con mèo này không?"

Du Đào lắc đầu: “Huynh ấy không biết, mấy ngày nay muội ở tại nhà huynh ấy nên chưa dám mang con mèo về nhà vì sợ làm phiền tiểu sư huynh.”

Có người thích mèo, đương nhiên cũng có người không thích mèo, Du Đào cũng từng thấy rất nhiều người không thích ở gần động vật nhỏ.

Dưới tình huống không xác định được Úc Ly là loại người nào, Du Đào cũng không muốn khiến cho hắn thêm phiền toái.

Hừm…Nếu theo như cỗ lực áp chế vừa rồi kia, tu vi của con mèo này tuyệt đối đạt cảnh giới cao hơn Lục Thanh Vũ, nàng ấy là Nguyên Anh tầng thứ nhất, hiển nhiên nó cũng phải cao hơn một đại cảnh giới mới có thể áp bách được nàng, đến nỗi nàng cũng không dám động.

Lục Thanh Vũ cau mày, Vân Cảnh Phong là nơi ở của Úc Ly, đột nhiên xuất hiện một linh vật lợi hại như vậy trong địa bàn của hắn, chẳng lẽ hắn không biết sao?

Đợi đã... Úc Ly sư huynh sao?

Lục Thanh Vũ nhớ rõ rằng tu vi của Úc Ly sư huynh là cảnh giới Hóa Thần, vừa vặn cao hơn nàng một đại cảnh giới, mà con mèo này cũng cao hơn nàng một đại cảnh giới.

Hơn nữa đôi mắt của Úc Ly sư huynh có màu sắc rất đặc biệt, là màu vàng kim.

Lục Thanh Vũ dừng lại, nhìn về phía đôi mắt của hắc miêu, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim bị ánh mặt trời chiếu xuống nên nheo lại.

... Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao?

Trong đầu mơ hồ có một ý tưởng nhưng Lục Thanh Vũ lại cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười, quá mức hoang đường.

Điều đó là không thể.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thanh Vũ vẫn nhắc nhở Du Đào: "Đào Đào sư muội, con mèo trên vai muội không giống mèo tầm thường."

Du Đào quay đầu lại: "Hả?"

Hắc miêu cũng đạm mạc đưa mắt liếc nhìn qua.

Bị đôi mắt lạnh băng đó nhìn chằm chằm, Lục Thanh Vũ nghẹn lại một chút, da đầu tê dại, không nói nên lời.

Bất chợt, trong đầu nàng nhớ lại một số hình ảnh trong quá khứ.

Khoảng chừng 4-5 năm trước khi nàng mới vừa nhập tông không bao lâu, có một lần đi làm nhiệm vụ trong môn phái, tình cờ đi cùng Úc Ly.

Khi đó Úc Ly không giống bây giờ, không biết hai năm qua hắn đã trải qua cái gì mà có thay đổi rất lớn.

Tuy bây giờ lạnh lùng nhưng hắn đã nội liễm rất nhiều, chỉ là người sống chớ gần. Không giống lúc trước quanh thân toát ra nồng đậm lệ khí, cả người tối tăm lạnh nhạt, căn bản không thể đến gần, nhìn từ xa đã khiến tim người khác giật mình.

Lần đó trong nhiệm vụ tổng cộng có hai yêu vật, hai người liền tách ra hành động.

Khi đó Lục Thanh Vũ mới bắt đầu tu luyện, tâm cảnh còn non nớt, lúc chém gϊếŧ yêu vật nhất thời mềm lòng, bị yêu vật kia nhân cơ hội phản kích, ở thời khắc sinh tử, Úc Ly đã xuất hiện cứu nàng.

Yêu vật kia lặp lại thủ đoạn cũ của nó với Úc Ly, đó là lại khẩn cầu và giải thích mình bị lão đại ép buộc đi hại người.

Lục Thanh Vũ lòng tràn đầy tức giận còn chưa kịp mở miệng vạch trần lời nói dối của nó, bên này, Úc Ly đã đạm nhiên thu hồi kiếm, kiếm quang tiêu tán, đầu yêu vật còn đang nói chuyện, thân mình đã bị cắt thành hai nửa rơi xuống mặt đất.