Chương 65

Lúc yêu vật rơi xuống đất, Lục Thanh Vũ chợt ngước mắt nhìn vào đôi mắt đạm mạc lạnh băng của hắn, phảng phất như không có bất luận cảm xúc gì.

Vừa mới gϊếŧ yêu vật xong, biểu tình của thiếu niên lại không có nửa phần dao động, giống như chỉ là vừa làm xong một chuyện bình thường gì đó.

Nàng biết mình đã phạm vào điều tối kỵ, che lại miệng vết thương nói lời cảm tạ.

Thần sắc thiếu niên vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Không có lần sau.”

Thấy Lục Thanh Vũ đang xuất thần, Du Đào nghi hoặc nghiêng đầu: “Lục sư tỷ, Lê Lê làm sao vậy ạ?”

Lục Thanh Vũ hoàn hồn, lúc này nàng đã xác định phỏng đoán của mình, không hề sai, con mèo này chính là Úc Ly sư huynh.

Nàng nín thở, nuốt xuống một hơi mới nghẹn ra một câu: “…… Không giống tầm thường, nhưng…đáng yêu.”

Mặt Du Đào đỏ lên: “Tuy rằng muội cũng cảm thấy như vậy nhưng Lục sư tỷ khen như vậy, Lê Lê sẽ ngượng ngùng.”

Nàng duỗi ngón tay vòng vòng quanh đuôi mèo đang rũ xuống, “Phải không Lê Lê?”

Thân mình hắc miêu cứng đờ, thu hồi cái đuôi mẫn cảm không cho nàng chạm vào, quay đầu đi, khẽ hừ nhẹ rồi thả cái đuôi rơi xuống một bên cổ Du Đào.

Khi cái đuôi chạm qua cổ, Du Đào cố nhịn cười: "Ngứa quá... ngươi còn cào người sao?"

Lục Thanh Vũ: “……”

Lục Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy tâm thái của mình có chút sụp đổ.

Úc Ly sư huynh biến thành…… mèo.

Còn trở thành linh sủng của Đào Đào sư muội.

Phải nói rằng hai việc này mặc kệ là việc nào, nếu đặt lên diễn đàn trong tông môn cũng đều sẽ đạt đến trình độ gây ra một vụ bùng nổ chấn động.

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc không thể hỏi, Lục Thanh Vũ thống khổ che mặt, cảm thấy đầu óc mình đau quá.

Rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở nơi nào?

Lục Thanh Vũ cố gắng hết sức để chuyển sự chú ý của mình ra khỏi hắc miêu, nàng ấy hỏi Du Đào: “Đúng rồi, Đào Đào sư muội, muội xuống núi làm gì?”

Du Đào thành thật nói: “Chu Tú sư thúc phó thác muội xử lý chút việc, cho nên muội đi xuống phố Vô Thường một chuyến. Lục sư tỷ đi đâu?”

Lục Thanh Vũ: “Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của đại trưởng lão trong tông môn, ta phụ trách chọn mua rượu nên muốn đi Thủy Trấn một chuyến.”

Hai người đi nơi khác nhau nên tách ra ở cửa tông môn, Lục Thanh Vũ ngự kiếm rời đi, từ xa quay lại nhìn một người một mèo, đầu óc vẫn có chút hoảng hốt.

... E rằng đó không phải là một giấc mơ, hay đó là ảo giác của nàng ấy?

Du Đào đi phố Vô Thường để tìm quán trang sức của Chu Tú, lúc này thời gian vẫn còn sớm, ngư quán bên cạnh thường bày hàng ra vào buổi chiều cho nên chỉ có một mình Chu Tú.

“Chu sư thúc, chào buổi sáng nha.”

Chu Tú ngẩng đầu nhìn về phía Du Đào, sắc mặt vui mừng: “Du sư điệt, ngươi đã đến rồi.”

Ánh mắt bà chú ý một chút tới hắc miêu trên vai nữ hài, khi nhìn thấy đôi mắt màu vàng kim của hắc miêu, vốn dĩ biểu tình đang cười của bà bỗng nhiên trở nên cứng đờ.

Chu Tú trầm mặc một lát, chần chờ nói: “Du sư điệt, đây là... linh sủng mà mấy ngày trước ngươi nói đáng yêu phải không?”

Du Đào gật đầu lộ ra tươi cười: "Vâng ạ."

Chu Tú: "..."

Có phải bà đã quá già theo không kịp hay là thế nào đây.

…… Bây giờ giữa sư huynh muội với nhau đều chơi như vậy sao?

Nhiều năm trước, trong giới Tu chân có tin đồn: Huyền Vũ Tử tôn giả cùng ba đệ tử của hắn đều không phải người thường.

Phần lớn người trong giới Tu chân đều nghe nói tới tin đồn này nhưng lại không biết chân thân của bọn họ là gì. Có nhiều ý kiến khác nhau nhưng không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chỉ để lại một số lời nói suông.

Mà Chu Tú là đạo lữ của đại trưởng lão Vô Thường tông và là bạn thân nhiều năm của Huyền Vũ Tử nên đương nhiên bà biết được chân tướng những bí mật này.

Người bình thường sẽ không nhận ra sự khác biệt nhưng nhờ sự cảm ứng giữa đồng loại với nhau nên bà biết tin đồn đó là sự thật.

Chẳng qua bà làm sư thúc, cũng không tiện chủ động đi tìm tòi nghiên cứu dò hỏi chân thân của mấy vị sư điệt được, đây chính là phép lịch sự cơ bản nhất.

Trong ấn tượng của bà, Úc Ly sư điệt luôn lãnh đạm và biểu hiện xa cách người sống chớ gần, không có cảm xúc, bà còn tưởng rằng hắn sẽ là một loại thú hung dữ như ngân lang, không nhưng không ngờ hắn lại là một con…… hắc miêu.

Lại còn trở thành linh sủng của Du Đào sư điệt, an tĩnh đứng trên vai của tiểu cô nương, ngoan ngoãn thuận theo.

Thật là một sự tương phản.

Chu Tú cảm thấy mình không nên nghĩ nhiều nhưng lại không khống chế được mình mà suy tưởng nhiều.

Thật kỳ quái, bà lại nhìn thêm một cái.

Du Đào thấy ánh mắt kỳ quái của Chu Tú nhìn qua nhìn lại giữa nàng và mèo nhỏ nên thắc mắc hỏi: “Chu sư thúc, có chuyện gì sao ạ?”

Chu Tú trầm mặc một lát.

Thôi, có lẽ đó chỉ là chút tình thú giữa những người trẻ tuổi mà thôi, bà cũng không có gì để hỏi.

Chu Tú ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, cái kia, Du sư điệt có thể nói ngươi đã suy nghĩ làm như thế nào không?”

Nghe thấy bà nói sang chuyện khác, miêu trảo hơi siết chặt của hắc miêu lặng lẽ thả lỏng xuống.

Hai người là đồng loại duy nhất trong tông phái cho nên Chu Tú chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được chân thân của hắn, khi vừa mới biết Du Đào muốn tới gặp Chu Tú hắn liền có chút do dự không biết có nên rời đi hay không.

Cũng may Chu Tú vẫn giống như trước kia, từ trước đến nay không bao giờ dò hỏi những chuyện này nọ.

Du Đào rối rắm: “Có một vài biện pháp nhưng không biết có hiệu quả hay không.”