Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày này Du Đào đã ở nhà suy nghĩ rất nhiều.

Bình thường nàng không giỏi nói chuyện với mọi người nên làm sao có thể thuyết phục Văn Minh đang trong thời kỳ phản nghịch về nhà đây?

Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn không nghĩ ra nên lại lựa chọn nhờ sự giúp đỡ, nàng phân ra dò hỏi ba người Chúc Minh Ngọc, Hoa Liên và Lục Thanh Vũ về vấn đề như vậy.

【hài tử trong thời kỳ phản nghịch rời nhà trốn đi, làm sao để khuyên hắn về nhà đây?】

Vị khách quý đầu tiên là đồng học Chúc Minh Ngọc đã trả lời như thế này:

【Cái này ta biết rõ lắm, nhà ta có rất nhiều người, bảy đại cô tám dì cả nên thường xuyên có tiểu hài tử giận dỗi cãi nhau chạy ra khỏi nhà, lúc này bọn họ sẽ đem hài tử nắm về giáo huấn cho chúng một bài học, sau đó chúng cũng sẽ không dám rời nhà đi ra ngoài nữa】

【 Mấy đứa nhỏ không nghe lời đa số đều làm vậy, chỉ cần đánh cho chúng một trận là được 】

Du Đào ngẩng đầu lên hỏi: “Chu sư thúc, hiện tại tu vi của đồng học Văn Minh là gì?”

Chu Tú thở dài: “Mấy năm nay hắn lười biếng không chịu tu luyện, hiện tại vẫn là Nguyên Anh tầng thứ hai.”

Du Đào: “……”

Du Đào đột nhiên cảm thấy rằng trong việc giao tiếp nên hài hòa hữu ái một chút thì mới tốt.

Vị tiếp theo.

Vị khách quý thứ hai là đồng học Hoa Liên, biện pháp vô cùng ôn hòa, khi hỏi hắn vấn đề này là lúc hắn mới vừa thử món ăn cho Du Đào xong.

Sau khi nghe xong vấn đề này, hắn suy tư một lát liền lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng: “Đơn giản, thứ này có thể khiến người sử dụng trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

“Ừm, coi như là trả tiền bữa ăn này cho tiểu sư muội nhé~”

Dùng dược vật để trị liệu sao? Du Đào cảm thấy cũng đáng tin cậy nhưng lúc ấy nàng đã quên hỏi hắn dược này có tên là gì nên mới lấy lưu li kính ra hỏi mọi người một câu.

Bên kia hồi phục rất nhanh: 【Đan dược khiến người ta biến thành con rối. 】

Du Đào:?

Du Đào lại yên lặng thu hồi đan dược lại, khóa chết.

Nàng chỉ muốn khuyên người về nhà, không phải muốn đến định cư trong phòng giam ở Tiên Minh.

So sánh những câu trả lời thì chủ ý của vị khách quý thứ ba Lục Thanh Vũ là bình thường nhất trong ba người.

Nàng ấy dừng lại một lúc rồi nói: 【Trong gia tộc của ta có một vị tiểu bối, thiên tư rất tốt nhưng lại rất chán ghét luyện kiếm, thường xuyên chơi đùa không chịu tu luyện, người trong gia tộc khuyên như thế nào cũng đều không nghe.】

【Có một ngày người trong gia tộc đem vị tiểu bối này ném vào cốc thí luyện đầy yêu thú, không quan tâm đến nàng ấy trong thời gian nửa năm, đến khi nàng trở ra đã không còn chán ghét kiếm, ngược lại lại cảm thấy kiếm chính là đồng bọn chân thành tha thiết nhất của nàng. 】

【Người mà ngươi nói rời nhà trốn đi này chắc là có nguyên nhân, chỉ khuyên không cũng vô dụng, cần tìm ra nguồn gốc của vấn đề và điểm xung đột mâu thuẫn thì việc giải quyết nó sẽ không thành vấn đề. 】

【Hắn không muốn về nhà, vậy cứ để hắn hiểu được bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có trong nhà mới là nơi duy nhất an toàn, đây là biện pháp dễ nhất và nhanh nhất. 】

Nghĩ tới nghĩ lui, chủ ý này là hợp lý nhất nhưng trong quá trình thực hiện chắc hẳn còn nhiều trở ngại. Dù sao Văn Minh cũng chỉ ở chân núi Vô Thường tông, kiếm đâu ra nguy hiểm chứ.

Du Đào đem biện pháp của Chúc Minh Ngọc và Lục Thanh Vũ nói với Chu Tú.

Ai ngờ Chu Tú nghe xong khóe miệng giật giật, sắc mặt không tốt lắm.

“Du sư điệt…… Chúng ta đã thử qua mọi điều ngươi nói rồi.”

Du Đào: “…… Hả?”

“Chỉ là tiểu tử kia là người ngu ngốc không bao giờ chịu thua, ngay từ đầu bọn ta đã thử qua việc mạnh mẽ dùng vũ lực để kéo hắn về nhưng hắn thà rằng bị thương đổ máu, đến chết cũng đều không chịu lùi một bước.”

Du Đào:…… ôi.

Vẫn là đang trong giai đoạn phản nghịch thời kì cuối.

Trên vai nàng, lông mi mèo đen hơi rũ xuống như suy tư gì.

Chu Tú thở dài: “Cho nên Du sư điệt, ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần tâm sự với hắn vài câu thôi.”

“Lúc này hẳn là hắn đang ở hồ Lăng Ngưng bắt cá, ngươi đi đến đó thì có thể gặp được.”

Du Đào liền theo lời Chu Tú đi đến hồ Lăng Ngưng, muốn bắt được ngũ linh ngư yêu cầu dùng linh lực làm mồi, ít nhất phải là Nguyên Anh kỳ trở lên, vì vậy có rất ít người xung quanh hồ Lăng Ngưng, chỉ có khoảng hai, ba người mà thôi

Nàng tìm được hắn ở bên hồ, dưới một cây đại thụ, từ xa nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào gốc cây, dường như là đang nghỉ ngơi.

Du Đào hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lý xong, khi nàng đi qua mới phát hiện thanh niên cũng không ngủ, chỉ là đang nửa dựa nửa nằm, trên tay cầm một khối gỗ nhỏ được đẽo một cách tùy ý, biểu tình hắn vô cùng chuyên chú nghiêm túc nhìn.

Nhận thấy bóng đen rơi xuống trước mắt mình rồi dừng lại, Văn Minh nhướng mi nhìn thoáng qua, sau đó hắn đột nhiên dừng lại.

“Cô nương? Tại sao cô nương lại ở đây?”

Trước khi tới đây, Chu Tú sư thúc cố ý dặn dò nàng kêu nàng không được tiết lộ mục đích của mình, bằng không sẽ làm Văn Minh sinh tâm cảnh giác, không muốn nhiều lời với nàng.

Trong lòng Du Đào mặc niệm điều này, nàng sờ sờ mũi, cười gượng gạo, ánh mắt đảo quanh: “Cái kia, ừm… hôm nay thời tiết tốt, ta đến đây tản bộ, đột nhiên nhìn thấy lão bản huynh…… ừm!”

Nàng căng thẳng cắn trúng đầu lưỡi một chút, đau đến nỗi phải hít vào một hơi nhưng lại cố gắng ngoan cường nói cho xong lời kịch: “Thật trùng hợp quá, cho nên ta đến đây chỉ để chào hỏi huynh một cái.”

Hắc miêu yên lặng xoay đầu đi: “……”

Thật ngu ngốc.

Sự trùng hợp cứng ngắc như vậy khiến Văn Minh trầm mặc, nhìn chằm chằm nàng một lát, trong lòng hắn đã hiểu rõ, đột nhiên hỏi nàng: “Là sư nương của ta kêu cô nương đến đây phải không?”

Du Đào mở to hai mắt nhìn.

Nàng mới vừa chào hỏi thôi mà, sao hắn có thể đoán được?!

Nàng khϊếp sợ: “Văn đồng học, huynh có học xem bói rồi sao?”

Văn Minh: “……”

Chuyện này phàm là người bình thường nào cũng có thể nhìn ra được có điều gì đó không thích hợp có được không hả? Hơn nữa chuyện này căn bản cũng không cần phải bói toán gì cả, mọi suy nghĩ đều được viết trên mặt nàng kìa!
« Chương TrướcChương Tiếp »