Chương 67

Văn Minh đem đồ trong tay cất vào trong lòng ngực, xoa xoa giữa mày: “Sư nương của ta kêu cô nương khuyên ta trở lại tông môn có phải hay không?”

Không cần nghĩ lại cũng biết, nhất định là bởi vì ngày đó thái độ của hắn đối với nàng đặc biệt nên làm Chu Tú cảm thấy nàng có thể khuyên hắn trở lại tông môn, cho nên liền mời nàng đến đây.

Du Đào trầm mặc một lúc, ngập ngừng nói: “Ta nói không thì huynh có tin không?”

Văn Minh: “…… cô nương cảm thấy thế nào?”

Tốt rồi. Nhiệm vụ còn chưa có bắt đầu đã kết thúc.

Du Đào che mặt, thật có lỗi với những gì Chu Tú sư thúc đã tha thiết dặn dò lúc trước.

Văn Minh chống một chân lên nhắm mắt lại: “Cô nương đừng lãng phí thời gian khuyên ta, ta sẽ không trở về, mời cô nương trở về đi.”

Du Đào yếu ớt "Ồ" một tiếng nhưng vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Một phút, hai phút.

Mười phút trôi qua.

Gió bên hồ đã ngừng thổi nhưng tâm lại càng phiền loạn hơn.

Văn Minh nhịn không được mở mắt ra: “Vậy cô nương còn đứng ở chỗ này làm gì?”

Nàng đã nói rất rõ ràng rồi mà.

Du Đào khẽ mím môi, thanh âm rất nhẹ: “Ta muốn biết vì sao huynh phải rời khỏi tông môn?”

Văn Minh ngước mắt lên vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nàng, biểu tình của nữ hài nghiêm túc, đôi mắt trong suốt sạch sẽ cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy.

“……” Hắn chợt liếc mắt sang một bên “Không có gì, chỉ là ta không muốn ở đó nữa, buồn đến hoảng, khó chịu, không được tự nhiên.”

Du Đào nghiêm túc suy nghĩ nói: “Có phải là do huynh cảm thấy trong tông môn có quá nhiều hạn chế phải không? Những quy tắc khuôn sáo đó thật ra là để giúp huynh học được cách đối nhân xử thế như thế nào. Chúng là những thứ rất hữu ích, sau này một mình huynh đi ra ngoài lang bạt thì sẽ biết chúng tốt như thế nào thôi.”

“Nếu cảm thấy buồn, huynh cũng có thể thường xuyên xuống núi đi ra ngoài dạo chơi, không đến mức nhất định phải rời đi tông môn đúng không?”

Du Đào ngồi xổm xuống, cánh tay đặt trên đầu gối, thanh âm không nhanh không chậm: “Văn đồng học, huynh như vậy thì người bên cạnh huynh đều sẽ lo lắng huynh đấy. Bọn họ kêu huynh tu luyện thật ra cũng là vì muốn tốt cho huynh nhưng có thể họ đã sử dụng sai phương pháp, nhưng bản tâm họ không xấu, đều là vì muốn cho huynh nâng cao tu vi và tu thành chính đạo.”

“Hơn nữa bọn họ cũng có nhượng bộ rồi nha, huynh không muốn học kiếm mà đi học pháp thuật, bọn họ cũng không cưỡng bách huynh nhất định phải học kiếm. Huynh không muốn tu luyện, họ cũng không hề bức huynh, chỉ kêu huynh ở lại trong tông môn, mục đích cũng chỉ là sợ sau khi huynh rời khỏi đây bị người khác ức hϊếp bắt nạt.”

Du Đào nhẹ nhàng nói: “Văn đồng học, huynh hãy thử đổi vị trí rồi tự hỏi một chút, nếu như người thân của huynh bỗng nhiên cư xử như vậy, nói như thế nào cũng không nghe, còn muốn rời nhà trốn đi, huynh cũng sẽ lo lắng cho hắn đúng không?”

Văn Minh bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn, hắn cảm thấy không có chỗ che giấu, vô thức né tránh ánh mắt nàng, trong lòng rối bời, cứng ngắc lớn tiếng nói: “Trên đời này không phải gia đình ai cũng giống như gia đình cô nương. Những người giống như cô nương như vậy vừa nhìn là biết luôn được người trong nhà sủng ái từ nhỏ đến lớn, sao có thể hiểu được những khó khăn trong mối quan hệ của người khác chứ?”

“Chưa trải qua đau khổ như người khác thì đừng bao giờ khuyên người ta làm người tốt, thỉnh cô nương đừng tùy tiện nói ra những lời như vậy đối với người khác.”

Hắc miêu lập tức nheo mắt lại, con ngươi màu vàng kim chợt bắn ra ánh nhìn không tốt lắm.

“……”

Du Đào trầm mặc một lát, lông mi rũ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi, ta quả thật đã không hiểu và nghĩ đến suy nghĩ của huynh, nếu huynh không phiền thì có thể nói cho ta biết, Văn đồng học……”

“Không cần.” Văn Minh nhắm mắt lại, lạnh lùng nói, “Nói ra cô nương cũng sẽ không hiểu.”

“……”

Du Đào hạ lông mày, rũ mi xuống, nhẹ nhàng đáp: “ Được.”

“Vậy…. Văn đồng học, ta đi trước.”

Thanh niên nhắm mắt lại, không hé răng.

Du Đào ngơ ngẩn mà quay trở lại phố Vô Thường, Chu Tú sư thúc đang ở trước quán trang sức, trong tay đang cầm một bản khắc gỗ, tay còn lại cầm một cái giũa tinh tế tạo hình, thỉnh thoảng bà ngẩng đầu lên nhìn trên đường phố một cái, hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh.

Thấy Du Đào trở về, bà vội vàng đặt bức tượng gỗ xuống, ánh mắt mong đợi nhìn nàng: “Thế nào?”

Du Đào có chút không đành lòng, hơi hơi hé miệng, cúi đầu xuống, chán nản nói: “Xin lỗi Chu sư thúc, ta không khuyên được hắn.”

Trong lòng Chu Tú vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn nhưng bởi vì bỗng nhiên có sự đặc biệt này nên khiến bà ít nhiều sinh ra chút hi vọng.

Bà nhạy bén nhận thấy được tâm tình của tiểu cô nương có chút hạ xuống, Chu Tú cảm thấy nhất định là nàng chịu ấm ức ở chỗ Văn Minh nên bà vội vàng trấn an nàng: “Không sao đâu, Du sư điệt, tính tình tên tiểu tử thúi này cũng không phải ngày một ngày hai. Có phải hắn đã dọa đến ngươi rồi hay không? Chờ hắn trở về ta liền đánh hắn một trận, để cho hắn biết cách nói chuyện với tiểu cô nương như thế nào.”

Du Đào lắc đầu: “Không có gì ạ.”

“Tới đây nào Du sư điệt, vòng cổ cho mèo này đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, ngươi về xem rồi tự biến thành kiểu dáng mình thích nhé.”

Du Đào ngước mắt lên, đưa tay từ chối: “Chu sư thúc, ta cũng chưa hoàn thành thỉnh cầu của người đâu.”

Chu Tú xoa đầu nàng, thái độ kiên quyết đưa cho nàng: “Ta và sư phụ ngươi là bạn tri kỷ, ngươi là tân đồ đệ của hắn, ta còn chưa có kịp cho ngươi quà gặp mặt nữa, cầm lấy đi.”

Du Đào không lay chuyển được bà nên chỉ có thể nhận lấy, trong lòng nghĩ cách làm cách nào đưa Văn Minh về trước ngày mừng thọ của đại trưởng lão, nàng sẽ khuyên nhủ Văn Minh thêm một lần nữa.

Nàng nhìn thấy trên quầy có đặt mấy tượng điêu khắc bằng gỗ, còn có công cụ điêu khắc, liền hỏi: “Chu Tú sư thúc, người đang làm cái gì vậy?”

Chu Tú cười cười: “ Này là bởi vì sư thúc của ngươi thích khắc gỗ nên ta liền điêu khắc mấy cái đưa cho hắn. Hắn rất vụng về, tuy rằng thích điêu khắc gỗ nhưng trên cơ bản chưa bao giờ thành công.”

Du Đào gật gật đầu, nhìn gỗ được khắc hơi hơi nhíu mày như suy tư gì.