Chương 68

Lúc này Chu Tú mới chú ý tới hắc miêu trên vai nữ hài đã biến mất nên thuận miệng hỏi: “Ôi, nói mới nhớ, tiểu sư …à à…… linh sủng của ngươi đâu rồi?”

Du Đào sửng sốt quay đầu lại nhìn, miêu miêu vốn đang ở trên vai mình không biết bỗng nhiên biến mất khi nào.

….Hở?

-

Gió nhẹ thổi vào mặt, thổi qua ngọn cây khiến cành lá khẽ rung lên, thỉnh thoảng rơi xuống vài chiếc lá.

Sau khi nữ hài rời khỏi hồ Lăng Ngưng, Văn Minh đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt có chút do dự.

Có phải điều hắn vừa mới nói có hơi nặng nề hay không?

Nàng cũng là có lòng tốt thôi.

Nằm không được nữa, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh lại chút nào, đầu óc Văn Minh chỉ tràn ngập ánh mắt hơi buồn bã vừa rồi của nữ hài nên đành đứng dậy chạy đến bên hồ thi pháp bắt cá.

Sau khi dùng linh lực làm mồi nhử một đàn cá lớn, Văn Minh vừa định chuẩn bị thi pháp bắt, một trận gió thổi qua, hắn trượt chân ngã vào trong hồ.

“A?!”

Linh lực trong cơ thể hắn biến mất không còn sót lại chút gì nhưng cố tình trên người hắn còn tản ra hương vị của linh lực, bầy cá Ngũ Linh lập tức vây quanh hắn, điên cuồng gặm cắn, chống đối.

Sao lại thế này……

“Ô…… Ục ục……” Tuy rằng với thân thể Nguyên Anh kỳ của hắn sẽ không bị chết đuối nhưng Văn Minh không biết bơi vẫn bị sặc rất nhiều nước tắm của Ngũ Linh ngư.

Hắn còn bị cả bầy cá Ngũ Linh lôi kéo tóc gặm loạn, từng mảng từng mảng tóc cùng với quần áo nay đã trở thành vải vụn cùng nhau trôi nổi ở giữa hồ.

Qua hồi lâu mới có người đến bắt cá phát hiện hắn chết đuối nên nhanh chóng vớt hắn lên.

Vốn dĩ là thiếu niên khỏe mạnh, nay toàn thân một vết tím một vết xanh, Ngũ Linh Ngư không thể cắn được thịt của hắn nhưng quần áo và tóc lại không thể may mắn thoát khỏi, tóc chỗ này trọc một mảng, chỗ kia trọc một mảng, không khác gì như bị chó gặm.

Mà Ngũ Linh Ngư vẫn không muốn buông tha hắn, lên bờ rồi mà vẫn còn mang theo một chuỗi cá trên tóc, tung tăng nhảy nhót vẫy đuôi.

Một lúc sau, Văn Minh được kéo vào bờ, linh lực của hắn liền khôi phục, sau khi hắn tự mình kiểm tra toàn thân một lượt, không có phát hiện bất luận điều gì bất thường, nhưng tại sao linh lực của hắn lại biến mất khi rơi xuống hồ?

Hắn vừa chật vật nằm bò trên bờ phun nước vừa nghĩ về điều quỷ dị này.

Chết tiệt…… Chẳng lẽ là chuyện thần quái gì sao?

-

Du Đào làm mất mèo nhỏ, vội vội vàng vàng quay lại đường mình đã đi lúc nãy để tìm, trong lòng nàng vô cùng tự trách, trong đầu nàng nghĩ về chuyện khác nên không chú ý mèo nhỏ nhảy khỏi vai mình lúc nào.

Là nàng đi quá nhanh, nó không ngồi ổn nên rơi xuống, hay là mèo nhỏ bị cái gì đó thu hút sự chú ý, tự nhảy xuống, khi nhìn lại thì nàng đã đi xa?

Nó chỉ là một con mèo mà thôi, trước nay chưa bao giờ xuống núi, đối với sự vật mới mẻ trên đường sinh ra tò mò cũng là bình thường, sao nàng lại không nghĩ tới điều này một chút chứ.

Tóm lại, nàng vội vàng tìm kiếm, chợt ở một ngã rẽ thấy được bóng dáng màu đen nho nhỏ, nàng liền nhẹ nhàng thở ra.

Hắc miêu chợt bắt gặp ánh mắt nôn nóng của nàng, hô hấp dừng một chút, có chút trốn tránh.

Nó đột nhiên biến mất như vậy chắc chắn nàng sẽ rất tức giận.

Du Đào ngồi xổm xuống, ôm mèo nhỏ vào lòng, ấn đầu nó vào cổ nàng, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi m, lúc ngươi nhảy xuống dưới ta không chú ý tới .”

Nàng hứa đi hứa lại: “Lần sau sẽ không như thế này nữa, sẽ không để ngươi lại không tìm thấy ta như vậy nữa.”

"..."

Đồ ngốc, sao lúc nào nàng cũng thích tự trách mình thế.

Tai mèo run nhẹ run, nhiệt ý cuồn cuộn, có chút phiếm hồng.

Đôi mắt mèo màu vàng kim nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nữ hài không biết chạy bao lâu, hiện tại vẫn còn không ngừng thở hổn hển.

Hắc miêu rũ mắt xuống để ngăn chặn cảm xúc trong mắt, lần này hắn không kháng cự việc tránh thoát nàng ôm ấp.

Được rồi, miễn cưỡng cho nàng một lần cuối cùng này vậy.

Trải qua một chuyến lăn lộn rơi vào trong hồ này, Văn Minh vô cùng vất vả mới thu thập tốt bản thân, hắn thay quần áo, lần đầu tiên mang theo đầu tóc lộn xộn vì bị cá gặm trở về phố Vô Thường.

Quần áo thì có thể thay quần áo mới nhưng tóc sẽ không thể tốt được trong một chốc một lát.

Chu Tú sững sờ khi nhìn thấy bộ dáng của hắn: "Ngươi đây là... vừa xuống hồ làm mồi cho cá ăn phải không?"

Văn Minh hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi: “Không cẩn thận ngã xuống thôi.”

"Cái hồ kia có gì đó kỳ quái, sau khi rơi vào trong đó thì ta không thể sử dụng linh lực được nữa."

Cũng không phải là chưa từng có người rơi xuống hồ Lăng Ngưng, sao từ trước đến nay không nghe nói qua có chuyện này chứ?

Trong lòng Chu Tú nghi hoặc, quyết định sẽ đến đó để tra xét một phen nhưng hiện tại bà càng muốn biết một chuyện khác hơn, vừa dùng linh lực nấu canh gừng vừa hỏi: “Ngươi đã nói cái gì với Du Đào thế? Ta thấy khi nàng trở về có chút kỳ lạ.”

Mất hồn mất vía, đến nỗi tiểu sư huynh của nàng bị mất lúc nào cũng không biết.

Văn Minh hơi giật mình, thì ra nàng chính là Du Đào.

Là nhân vật phong vân mà mấy ngày trước trên linh võng nháo đến nỗi ồn ào huyên náo.

Vừa mới đến Vô Thường tông đã được Huyền Vũ Tử sư thúc thu làm đệ tử, nhận được sự ưu ái như vậy, nhìn từ vẻ ngoài này, một người sống cuộc sống êm đềm không hiểu được khó khăn của người khác cũng là điều bình thường.

Văn Minh nắm một sợi tóc rũ xuống trước mặt, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nàng ấy đừng tới khuyên ta mà thôi.”

Hắn thuận miệng thuật lại những gì mình đã nói với Du Đào, hắn nhìn Chu Tú đang bưng canh gừng đến trước mặt hắn, sẵn dịp này nói luôn: “Sư nương, người cũng đừng phí công tìm người, ta sẽ không trở về.”

Hắn giơ tay vừa định tiếp nhận canh gừng, Chu Tú bỗng nhiên thu hồi lại, bà đặt mạnh lên trên bàn, mặt trầm xuống: “Đừng uống, tiểu tử thúi, sao không để cá đến cắn ngươi nhiều một chút, còn trở về làm cái gì, ngươi hãy đi sống với cá luôn đi, để cho nước trong hồ Lăng Ngưng tẩy rửa sạch sẽ đầu óc ngươi!”