Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Minh bị mắng có chút bối rối, ngày thường Chu Tú chưa bao giờ nói chuyện nghiêm khắc đối với hắn, cho dù là khi hắn rời khỏi tông môn bà cũng không có mắng hắn, ngữ khí nặng nề như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Vẻ mặt hắn hoang mang khó hiểu: “Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy? Ta đã ở ngoài tông môn mấy năm, sư nương cũng không phải lần đầu tiên tìm người tới khuyên ta……”

Chu Tú cảm thấy ngực hơi đau vì tức giận, khó trách Du Đào khi trở về thần sắc lại kỳ lạ như vậy.

Bà ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Văn Minh: “Chính ngươi cũng biết nói là không biết toàn cảnh của người khác thì không nên tỏ ý kiến, vậy ngươi có hiểu biết gì về Du Đào sư điệt không? Nàng từ nhỏ lẻ loi một mình lớn lên, thậm chí một người thân bên cạnh cũng không có, ngươi nói những lời này, câu nào cũng là đâm một dao xuyên vào trong lòng nàng không phải sao?”

Văn Minh sửng sốt tại chỗ.

-

Du Đào mang theo mèo nhỏ trở về Vân Cảnh Phong, đưa nó về đệm nhung dành cho mèo ở Xuân Thâm Đài, “Lê Lê ngươi ở đây chơi nha, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Nói xong nàng len lén, nhẹ nhàng trở về Hoài Thủy trúc đình.

Nàng thấy thời gian cũng còn sớm, hẳn là tiểu sư huynh sẽ không nghĩ tới nàng thừa dịp trong thời gian cho mèo ăn lại lén lút xuống núi một chuyến.

Nàng trở về nhìn quanh một vòng, không có tiểu sư huynh ở đây, cũng không biết đã đi nơi nào, Du Đào thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ không lo lắng bị truy vấn nữa.

Du Đào yên tâm bước vào, ai ngờ vừa mới đi được hai bước, phía sau lưng chợt vang lên giọng nói lười biếng, trong trẻo của thiếu niên.

“Du sư muội cho mèo ăn đã về rồi sao?”

Thân mình Du Đào hơi cứng đờ một chút, trở nên căng thẳng hơn: “Đúng, đúng vậy tiểu sư huynh.”

“Ừm.” Úc Ly nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn nhìn thấy động tác nhỏ do khẩn trương mà nắm tay áo của nàng, cũng không truy cứu vì sao nàng cho mèo ăn mà lại đi lâu như vậy, chỉ hỏi: “Buổi sáng ta quên không hỏi muội hai ngày nay có uống thuốc đầy đủ không?”

Du Đào nhất thời cảm động, trong lòng nàng nổi lên những vòng tròn bóng khí nhỏ, vậy mà tiểu sư huynh vẫn còn nhớ.

Nàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đa tạ tiểu sư huynh quan tâm, thuốc ta đã uống xong rồi, bệnh cũng đã khỏi hẳn.”

Tuy rằng thuốc kia vô cùng, vô cùng đắng, nhưng đây chính là thuốc mà trước khi đi tiểu sư huynh đã cố ý dặn dò nàng uống, sao nàng có thể không uống được, dù đắng đến mấy cũng phải bóp mũi mà uống cho xong.

Thiếu niên có vẻ hài lòng với câu trả lời của nàng, khẽ hừ một tiếng, “Mấy ngày nay tốt nhất muội nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy lung tung.”

Hắn dời mắt hỏi: “Sư muội thích kiểu dáng gì?”

Du Đào sửng sốt một chút, khó hiểu: “Cái gì là cái gì, kiểu dáng gì?”

“Cây trâm ấy.”

Thấy ánh mắt nữ hài vẫn còn nghi hoặc mơ hồ, hắn dừng một chút, bổ sung thêm: “Ngày ấy ta đã làm gãy cây trâm của muội nên ta sẽ đền lại cho muội .”

“Vừa vặn lúc ra ngoài lần này ta nhặt được một khối gỗ Phượng Hoàng, loại gỗ này cứng cáp, có thể chịu đựng được một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ, dùng làm trâm sẽ không bị gãy.”

Bây giờ Du Đào đã hiểu, thì ra là tiểu sư huynh muốn làm một cây trâm để đền cho nàng.

Nội tâm nàng đấu tranh dữ dội, một mặt nàng cảm thấy đây chỉ là một cây trâm bình thường không cần phải đền, nhưng đồng thời một mặt nàng lại nghĩ, đây chính là cây trâm do tiểu sư huynh đích thân làm cho nàng đấy, aiz……

Rất nhanh, về điểm này vẫn là nội tâm toan tính chiếm thượng phong.

Đôi mắt Du Đào sáng lấp lánh, tay giơ lên miêu tả một cách sống động: “Tiểu sư huynh, huynh có thể làm một cây trâm có kiểu dáng của mèo được không? Bộ dáng của một con mèo đang ngủ ấy!”

“……”

Thiếu niên trầm mặc một lát: “Được.”

Không thể tu luyện cũng không thể đi ra ngoài chạy loạn, Du Đào ở trong nhà nhàn rỗi không có việc gì liền nằm trong phòng lấy quyển sách《 Một trăm loại phương thức dạy dỗ linh sủng. Viết về mèo》 ra xem.

Lần này nàng gặp phải một số thú ngữ mà nàng xem không hiểu, nàng nghĩ nghĩ rồi gửi tin cho Úc Ly hỏi xem hắn có biết thú ngữ hay không.

Bên kia đợi một lúc mới trả lời: 【Có. 】

Sau đó Du Đào liền gửi cho hắn một số thú ngữ lạ mà nàng xem không hiểu và nhờ hắn phiên dịch, mặc dù rất chậm và tiểu sư huynh hồi tin luôn bị trì hoãn một lúc nhưng Du Đào cũng không gấp.

Sau một buổi chiều, nàng đã lý giải được phương pháp đầu tiên ở một mức độ nào đó, cuối cùng cũng hiểu được nó.

Dạy dỗ mèo nhỏ - thức thứ nhất, tổng kết theo cách nói của nàng chính là.

【Trong khi đang cho mèo ăn thứ gì đó thật ngon, hãy bất ngờ chạm vào đầu hoặc đuôi của mèo nhỏ và dừng lại trước khi nó kịp phản ứng. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, mèo con sẽ dần dần hình thành thói quen và cũng sẽ trở nên không còn quá mẫn cảm, nó sẽ đổi từ việc kháng cự lúc ban đầu thành không thèm để ý đến hành động vuốt ve này của ngươi. 】

【Sau khi mèo nhỏ đã quen với sự tiếp xúc của ngươi, hãy tiến thêm một bước nữa, tăng thời gian tiếp xúc và tiến hành từng bước một. 】

【Khi mèo nhỏ trở nên ỷ lại vào sự gần gũi của ngươi và bắt đầu có thói quen thò đầu ra để ngươi vuốt ve nó mỗi ngày, lúc này ngươi hãy ngừng vuốt ve nó và dù nó làm như thế nào cũng không được động thủ. Đợi từ ba đến năm ngày, mèo sẽ chủ động tới cọ ngươi. 】

【 Phương pháp này áp dụng với: những chú mèo con mặt lạnh luôn kháng cự tiếp xúc thân cận với ngươi nhưng sẽ không giương nanh múa vuốt đối với ngươi. 】

Du Đào khép cuốn sách lại, cảm thấy quyển sách này nói có đạo lý, nàng định ngày mai sẽ thử một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »