Chương 70

Hai người sống cách nhau không xa, chẳng qua chỉ cách nhau mấy gian phòng, có thể nhìn được rõ ràng ánh đèn sáng lên trong phòng của đối phương.

Lưu ly kính đặt trên bàn vẫn còn dừng lại ở một câu văn thú ngữ mà hắn vừa dịch cho nàng, ngón trỏ Úc Ly gập lại gõ nhẹ lên mặt bàn nhịp nhàng có tiết tấu, mặt mày hắn lãnh đạm, mang theo chút không kiên nhẫn.

…… Khoảng cách xa như vậy sao, đến nỗi nàng nhất định phải chịu phiền toái nói chuyện trên lưu ly kính? Cứ trực tiếp tới hỏi hắn không phải tiện hơn sao?

Nàng không muốn tiếp xúc với hắn nhưng hôm nay nàng lại dựa gần tên Văn Minh kia như vậy.

Hắn ta không muốn về tông thì cứ để hắn không muốn đi, vì sao một hai phải đi quản hắn ta? Lại bị người ta nói cho một hồi, làm cho bản thân nàng cũng thương tâm khổ sở.

Tại sao nàng lại để ý quan tâm đến hắn ta như vậy làm cái gì.

Căn phòng trong tầm mắt chợt tối sầm xuống.

Lưu ly kính bỗng leng keng một tiếng chuông thông báo.

【 đa tạ tiểu sư huynh đã trợ giúp, hôm nay ta đã được lợi rất nhiều, ngủ ngon, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi nha. 】

Hình dáng thô sơ ban đầu của cây trâm ẩn hiện giữa các xương ngón tay, sau khi thiếu niên xem xong tin tức cũng không lập tức đáp lại mà mặt mày hơi rũ xuống, hắn ngừng trong chốc lát mới chậm rì rì trả lời một câu.

【 Ừm, ngủ ngon. 】

-

Ngày hôm sau sau khi Du Đào thức dậy, nàng nấu cháo cá làm bữa sáng cho hai người.

Nàng vừa cắn cái muỗng vừa nhìn thiếu niên phía đối diện đang yên tĩnh uống cháo, nàng cố gắng làm bộ bình tĩnh nói: “Tiểu sư huynh, ta muốn đi ra ngoài cho mèo nhỏ ăn.”

Úc Ly cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí bình đạm: “Đúng lúc ta cũng muốn gặp mặt mèo nhỏ mà muội đã nói, hôm nay ta sẽ cùng đi với muội.”

Du Đào mắc nghẹn: “……”

Cho mèo ăn thật ra chỉ là một cái cớ, nàng định nhân cơ hội này bí mật đi đến phố Vô Thường để tìm Văn Minh một lần nữa.

Nhưng chuyện này nhất định không thể nói với tiểu sư huynh được.

Du Đào hít một hơi thật sâu, “Nó cũng chỉ là một con mèo bình thường thôi, tiểu sư huynh, nó không có gì đẹp đâu.”

Úc Ly lười biếng nâng mí mắt lên, chậm rãi nói: “Hôm qua sư muội đã ra một yêu cầu khó cho ta, nếu ta không nhìn thấy được mèo của muội thì sao ta có thể làm ra được cây trâm mà muội muốn đây?”

Du Đào: “……”

Vác đá nện vào chân mình chính là như vầy đây.

Du Đào chỉ có thể tự nghĩ thêm biện pháp khác, lúc nàng đang rầu rĩ lo lắng phát sầu, Lục sư tỷ chợt truyền một tin cho nàng trên lưu ly kính.

【Đào Đào sư muội, muội và Văn Minh có quen biết nhau không?】

Du Đào trả lời: 【Có thể xem như là quen biết ạ. Có chuyện gì vậy ạ? 】

Lục Thanh Vũ: 【Cũng không có gì, muội tới chân núi Vân Cảnh Phong một chuyến đi, hiện tại hắn đang ở đây tìm muội. 】

Sau khi Lục Thanh Vũ chọn mua rượu xong thì trở về, lúc đi ngang qua Vân Cảnh Phong liền nhìn thấy một bóng người đang đứng ở chân núi Vân Cảnh Phong, toàn thân nhiễm đầy hơi ẩm, ướt dầm dề, dường như là hắn đã đợi ở đây cả đêm.

Khi nàng ấy mới vừa nhìn thấy còn tưởng rằng hắn là yêu vật gì đó bởi vì mái tóc hắn lộn xộn, rối bù, nhưng khi đến gần mới phát hiện thì ra là Văn Minh, người đã rời khỏi tông môn mấy năm trước.

“Ngươi ở đây làm gì?” Nàng hỏi.

Văn Minh chuyển mắt qua nhìn rồi hàm hồ nói: “Tìm người.”

Lục Thanh Vũ suy nghĩ một chút: “Ngươi tìm Du Đào à?”

Văn Minh kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

“Toàn bộ Vân Cảnh Phong cũng chỉ có hai người Úc Ly sư huynh và Du Đào sư muội ở, Úc Ly sư huynh từ trước đến nay chán ghét người ngoài quấy rầy, trong núi có cấm chế, nếu ai có việc tìm huynh ấy thì đều đi đến Hoa Nguyệt Phong tìm Hoa Liên sư huynh, cho nên việc này không cần nghĩ cũng biết.” Lục Thanh Vũ kỳ quái nhìn hắn một cái.

Văn Minh: “…… Đúng.”

Lục Thanh Vũ cảm thấy hắn quái quái liền truyền tin cho Du Đào, đơn giản hỏi nàng có quen biết Văn Minh hay không.

Du Đào nhìn thấy tin này thì ngẩn người, nàng liền nói một tiếng với thiếu niên ngồi đối diện, “Tiểu sư huynh, ta có thể đi một chút được không?”

Sắc mặt Úc Ly bình tĩnh: “Sư muội muốn đi thì đi, ta còn có thể ngăn cản muội sao?”

Du Đào liền ném cái muỗng xuống, chạy ra khỏi phòng, không chú ý tới áp suất không khí trong phòng hơi trầm xuống sau khi nàng xoay người đi.

Du Đào vừa xuống núi đã nhìn thấy được Văn Minh, Lục sư tỷ ở bên cạnh cũng chào nàng: “Đào Đào sư muội, ta còn có việc gấp nên đi trước ha, hẹn gặp lại ở tiệc mừng thọ ngày mai ~”

Du Đào vẫy vẫy tay với nàng ấy rồi quay lại nhìn, hôm qua đầu tóc của Văn Minh vẫn còn tốt, bây giờ lại phát hiện bên trái mất một mảng, bên phải cũng mất một mảng, giống như bị chó gặm, xõa tung bồng bềnh trong gió.

Nàng ngạc nhiên: “Văn đồng học, tóc của huynh là……?”

Đi bắt cá, rớt xuống sông, bị cá gặm, loại chuyện mất mặt này đương nhiên Văn Minh không thể nói cho Du Đào biết được, hắn nghẹn nửa ngày, nghẹn ra được một câu: “Này…… là kiểu tóc mới, hôm qua ta đi Phát Viện Tân cắt, là kiểu tóc lưu hành một thời.”

Ánh mắt Du Đào nhìn chằm chằm vào cái đầu chó gặm của hắn một lát.

Nàng do dự nói: “Văn đồng học, có phải huynh muốn yêu cầu Tiên Minh viện trợ phải không?”

Văn Minh: “……”

“Tạm thời đừng nói cái này, chuyện ngày hôm qua ấy, thật xin lỗi, ta không hiểu tình huống của cô nương nên đã tùy tiện nói ra những lời như vậy.”

Du Đào mỉm cười: “Không có sao đâu, huynh cũng không biết mà.”

Ngữ khí của nữ hài nhẹ nhàng thản nhiên như vậy làm cho Văn Minh càng thêm áy náy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã dùng lời nói thương tổn nàng hai lần.

Du Đào: “Thật ra hôm nay ta muốn đi tìm huynh.”

Nàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Văn đồng học, thật ra ta……”

Lời nói còn chưa nói xong, cổ áo nàng đã bị kéo lại, ngay sau đó cổ tay bị siết chặt rồi bị người nào đó kéo lùi về phía sau.

Du Đào “Ai” một tiếng, quay đầu lại thì thấy rõ là Úc Ly, “Tiểu sư huynh?”

Ngữ khí Úc Ly lạnh lùng: “Mèo nhỏ của muội bị thương chạy đi tìm muội kia.”

Lê Lê bị thương sao?!

Du Đào tức khắc lo lắng, “Nó bị thương chỗ nào, bị thương có nghiêm trọng không?”

Nàng quay đầu nói với Văn Minh: “Văn đồng học, lát nữa ta quay lại nói chuyện với huynh tiếp, ta đi xem linh sủng của ta trước——”