Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, Văn Minh đương nhiên sẽ không ép nàng ở lại, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ ở chỗ này chờ cô nương, cô nương xử lý xong rồi lại quay xuống.”

Thiếu niên thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái.

Du Đào không hề phát hiện, nàng lo lắng hỏi: “Hiện tại Lê Lê thế nào rồi? Vì sao lại bị thương vậy…… Ngày hôm qua nó vẫn còn rất tốt mà……”

Hai người biến mất khỏi tầm mắt, Văn Minh tiếp tục chờ đợi, kết quả một lần chờ này liền chờ đến tận đêm khuya cũng không thấy nữ hài đi xuống núi một lần nữa.

Hắn nhớ lại ánh mắt của thiếu niên liếc mắt nhìn hắn trước khi rời đi, chợt nhớ tới lời thì thầm của Lục Thanh Vũ đã nói qua ngày hôm nay.

“Vân Cảnh Phong có cấm chế, chỉ cần có người tới gần Úc Ly sư huynh liền phát hiện, không lý nào cả một đêm cũng không chú ý tới ngươi chứ, kỳ quái, chẳng lẽ cấm chế mất đi hiệu lực?”

Văn Minh bỗng nhiên hiểu ra.

…… Không phải cấm chế mất đi hiệu lực, mà là Úc Ly cố ý.

***

Vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Ngũ Liễu Phong vô cùng náo nhiệt.

Đại trưởng lão ngày thường rất được kính trọng, giao thiệp rộng rãi, không có thù hằn với bên ngoài, kết giao nhiều bạn bè, vì vậy tiệc mừng thọ không chỉ có người trong tộc mà còn có rất nhiều người bên ngoài đến Vô Thường Tông để chúc mừng.

Du Đào ngồi trong một góc của yến hội, tâm trí không yên, nhìn chằm chằm vào chân bàn đến phát ngốc.

Trong lòng nàng chỉ nghĩ đến mèo con mà thôi.

Sau khi trở về ngày hôm qua, Úc Ly sư huynh nói rằng mèo con đang ở trong phòng của nàng, nàng chạy đến thì thấy con mèo đang ngồi lặng lẽ trên ghế trong phòng, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, có một vết thương trên chân của nó vẫn đang chảy máu.

“Làm sao mà lại bị thương thế?” Nàng đau lòng nhìn vết thương đang rỉ máu.

Du Đào vội vàng đến gặp Hoa Liên sư huynh hỏi xem thuốc trị vết thương cho người có thể dùng được cho mèo hay không, cách băng bó như thế nào.

Tuy nhiên, phản ứng của Hoa Liên sư huynh hơi lạ.

【... Mèo à?】

Du Đào:【Là linh sủng ta mới thu nhận, một con mèo đen, cho nên nhị sư huynh, thuốc này mèo có thể dùng được không?】

Hoa Liên:【...】

Hoa Liên:【Các ngươi...】

Du Đào:【Nhị sư huynh, làm sao vậy?】

Hoa Liên:【Không có việc gì, ta chỉ cảm khái một chút, là do suy nghĩ của ta lạc hậu quá.】

Hoa Liên:【Thuốc này không được dùng bừa bãi, tiểu sư muội, chờ một chút, ta qua giúp muội xử lý.】

Sau đó nhị sư huynh từ Hoa Nguyệt Phong chạy tới, vừa gặm củ cải từ trong vườn rau vừa chậm rãi đi tới.

Thật tốt nếu có một y tu chuyên nghiệp đến băng bó cho con mèo, Du Đào bước sang một bên để Hoa Liên kiểm tra tình hình.

Hoa Liên không hề tỏ ra lo lắng, liếc nhìn chiếc bát vẫn chưa được dọn đi ở trên bàn, thản nhiên nói: “Tiểu sư muội không cần phải lo lắng, hãy ra ngoài bưng một bát cháo cá lại đây.”

Du Đào không nghi ngờ lời nói của hắn, ngoan ngoãn đi vào bếp.

Sau khi ra ngoài nàng nhìn xung quanh nhưng trống rỗng, trong lòng nghi hoặc, hả ...?

Không phải tiểu sư huynh đã đi đến đây cùng với nàng à, sao lại đột nhiên biến mất rồi?

Sau khi nữ hài rời khỏi, Hoa Liên tìm một chỗ ngồi xuống, chậc lưỡi hai cái, giễu cợt nói: “Ngươi vẫn muốn chơi đùa à.”

“Khi ta đến đã thấy Văn Minh ở dưới rồi, đến tìm ngươi hả?”

Hắc miêu không phát ra tiếng, đôi mắt màu vàng nhạt hơi lạnh lùng.

Hoa Liên: “Hắn đến tìm sư muội à.”

Suy nghĩ một hồi, Hoa Liên gần như lập tức hiểu ra vết thương của hắn là như thế nào mà có, không khỏi cong khóe môi.

Có vẻ như tiểu sư đệ này của hắn không phải là cái gì cũng không biết, đây không phải là dùng đang khổ nhục kế hay sao.

Hoa Liên đảo tròng mắt, định giúp hắn một tay nên sau khi Du Đào quay lại liền ném cho nàng một lọ thuốc và một cuộn vải: “Muội có thể băng bó cho nó, chỉ cần dùng thuốc này là được, tiếp theo ta sẽ hướng dẫn cho muội, dù sao thì muội cũng cần phải biết cách thay thuốc cho lần sau.”

Du Đào gật đầu, cẩn thận chữa trị vết thương cho mèo con, rắc thuốc lên đó, cuối cùng thắt một chiếc nơ theo bản năng.

Hoa Liên nhìn chiếc nơ treo trên chân mèo giống như một món quà, không nhịn được cười “phốc”. Sau đó Du Đào mới nhận ra rằng đây là cách buộc khi mặc quần áo thông thường, nàng vội vàng định cởi bỏ nó ra.

Hoa Liên ngăn nàng lại: “Không sao, không sao, không phải là rất đáng yêu hay sao, rất hợp với con mèo của muội.”

Hắc miêu thản nhiên liếc nhìn Hoa Liên.

Hoa Liên làm như không nhận ra, bưng cháo cá bắt đầu uống, vừa uống vừa khoe: “Tiểu sư muội, cháo của muội nấu ngon quá, ta thật muốn đến đây mỗi ngày để ăn cơm đấy.”

Du Đào chân thành nói: “Không thành vấn đề, nhị sư huynh, chỉ là thêm đũa thêm chén thôi mà, rất đơn giản.”

Hoa Liên uống xong, đặt bát xuống, xua tay: “Không cần đâu, ta sợ ta không có phước phần này để hưởng.”

Hắn hắng giọng, nghiêm túc nói: “Mèo của muội có thể là rơi từ trên cao xuống, bị cành cây cào xước, thấy nó im lặng như vậy có lẽ nó đang sợ hãi. Lúc này nó cần nhất là quan tâm và chú ý. Tốt nhất hôm nay muội nên chăm sóc nó cho thật tốt.”

Hắn nói ra trọng điểm: “Ngàn vạn lần không nên rời đi, nếu không có thể làm mèo căng thẳng, rất có thể chết đi không trở lại được.”

Du Đào gật đầu: “Ta đã hiểu nhị sư huynh.”

Sau khi dặn dò xong Hoa Liên liền rời đi, Du Đào nhờ hắn truyền tin đến cho Văn Minh ở chân núi, bảo hắn ta quay về trước không cần đợi.

Du Đào cẩn thận bế mèo con lên giường để nó nghỉ ngơi. Trước khi đi Nhị sư huynh đã nói như vậy, Du Đào đương nhiên là không dám rời đi một bước, cứ như vậy ở bên cạnh nó.

Nàng dựa vào giường chọc vào chân còn lại của mèo: “Lê Lê, ngươi có đau lắm không?”

“Sao ngươi lại bất cẩn như vậy thế? Ngươi rơi từ một nơi cao như vậy chắc chắn sẽ rất sợ hãi, tỷ tỷ xoa xoa nha, xoa xoa sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.” Du Đào đưa tay xoa đầu an ủi nó.

Được nữ hài xoa nhẹ lên đầu, con mèo đen híp mắt, hai tai đỏ bừng, duỗi chân muốn đẩy tay nàng ra, ý tứ rất rõ ràng: đừng tùy tiện chạm vào.

Quả nhiên là Lê Lê, lúc này mà vẫn còn lạnh lùng như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »