Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Du cô nương đã uống say rồi sao?” Chúc Thiên Huỳnh nhìn sang, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một nụ cười nhẹ.

“Ta có thuốc giải rượu ở đây, cho Du cô nương uống đi, nửa giờ sau nàng sẽ tỉnh táo lại.”

Chúc Minh Ngọc lập tức từ chối: “Không cần.”

Ánh mắt Lục Thanh Vũ hơi dừng lại, cũng nói: “Du sư muội đang nghĩ đến linh sủng bị thương của mình, sao không đưa nàng trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Chúc Minh Ngọc đứng dậy: “Để ta đưa muội ấy về.”

“Tỷ tỷ, phụ thân vẫn đang ở đây, đang ở bên kia đợi tỷ.” Chúc Thiên Huỳnh đột nhiên nói.

Chúc Minh Ngọc thờ ơ nói: “Ồ, cứ để ông ấy đợi đi.”

Chúc Thiên Huỳnh: “Có gia chủ Tô gia và gia chủ Lục gia trong yến hội, tỷ tỷ, tỷ đừng để người khác chê cười.”

Chúc Minh Ngọc đang định rời đi nhưng bị gia chủ Tô gia ngăn lại.

Gia chủ Tô gia là phụ thân của Tô Lưu Ly.

Nàng mím môi, trong sách viết: Sau khi Tô Lưu Ly chết, phụ thân của nàng Tô Thuận Phong xem Du Đào giống với Tô Lưu Ly, xem như con gái ruột của mình nhưng sau khi Tô Lưu Ly sống lại trở về, ông ta liền trở mặt, cuối cùng cũng không liếc nhìn đến Du Đào một cái.

Khi Du Đào bị mọi người bỏ rơi và phớt lờ, nàng đã từng bàng hoàng hỏi Tô Thuận Phong: Có phải ông ta đối xử tốt với nàng chỉ vì Lưu Ly hay không? không có cái gì khác sao?

Tô Thuận Phong trả lời nàng: Thật may mắn cho ngươi khi ngươi có một chút giống với Lưu Ly.

Trong miệng nhấm nuốt những lời này, Chúc Minh Ngọc vẫn bình tĩnh đẩy Du Đào về phía Lục Thanh Vũ: “Yến hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, Lục sư tỷ, tỷ hãy đưa nàng trở về đi, vẫn còn thời gian để nhanh chóng quay lại đây.”

Lục Thanh Vũ cũng không phản đối: “Được, vậy để ta.”

Nàng quay đầu lại, thấy Du Đào đã rót một ly rượu khác từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ửng hồng, đôi mắt cũng ướŧ áŧ long lanh.

Lục Thanh Vũ xoa giữa lông mày, giật lấy ly rượu của nàng, kéo nàng đi: “Nếu muội uống nữa thì ngày mai muội sẽ say đến mức không tỉnh lại được đấy, Du sư muội.”

Nàng ấy kéo Du Đào rời khỏi bàn, lúc đi ngang qua Chúc Thiên Huỳnh, nàng mỉm cười: “Ngươi cũng thật đẹp.”

Chúc Thiên Huỳnh hơi giật mình, nheo mắt cười, trong mắt tràn đầy cảm xúc: “Cảm ơn Du cô nương đã khen.”

Lục Thanh Vũ: “...”

Uống say liền tán tỉnh mọi người ở khắp mọi nơi, cái này là tật xấu gì vậy.

Sau khi đưa Du Đào ra khỏi khu yến hội, Lục Thanh Vũ đột nhiên thoáng thấy một bóng người lén lút đội mũ trước mặt nàng.

Những năm trước không phải không có người lợi dụng yến hội gây sự, Lục Thanh Vũ đột nhiên cảnh giác, vừa định rút kiếm hạ gục hắn, Du Đào bên cạnh nàng đột nhiên kêu một tiếng.

“Văn đồng học, ngươi đến rồi à.”

Bóng người lén lút sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt dưới mũ trùm đầu, đúng là Văn Minh.

Lục Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy hơi buồn cười.

Tại sao người này lại lẻn vào dự tiệc mừng thọ của sư phụ?

Thân thể Văn Minh cứng ngắc, tay chân đều không biết đặt ở đâu, chợt hắn nhớ tới một chuyện, đột nhiên hỏi: “Du cô nương, hình như ngươi biết ta sẽ đến à?”

Du Đào gật đầu, đôi mắt nàng sáng ngời.

“Bởi vì… quà ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi, hẳn là ngươi muốn gửi nó đi đúng không?”

Chỉ sau khi biết lý do tại sao Chu Tú sư thúc làm đồ gỗ, nàng mới nhớ ra khi nhìn thấy hắn dưới gốc cây, trong tay hắn chính là gỗ mà hắn đã khắc xong.

Văn Minh quay đầu đi: “Không, ta chỉ làm cho vui thôi.”

Du Đào gật đầu: “Vừa rồi ta nhìn thấy Đại trưởng lão ở chính khu bên kia.”

Văn Minh: “... Ta đã nói với ngươi là ta không có đưa cho ông ta!”

Người xem - Lục Thanh Vũ có thể nhìn ra suy nghĩ thực sự của hắn ta, tặc lưỡi: “Không sao, ngươi không đưa cũng được, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn mà.”

“Du sư muội, đi thôi.”

Du Đào uống say vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Lục Thanh Vũ nắm Du Đào mới đi được nửa đường, ai ngờ đột nhiên có một vị khách trong khu vực chính đột nhiên có bộc phát bệnh nặng.

Nàng vội vàng giải quyết, để Du Đào vào một phòng nghỉ còn trống ở khu chính, nói với Du Đào: “Muội cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, đói bụng có thể ăn nhẹ, tỷ sẽ quay lại sau!”

“Đào Đào sư muội đừng chạy lung tung.”

Du Đào ngồi bên cửa sổ, ôm mặt ngẩn ngơ.

Chợt thấy bóng dáng quen thuộc vụt qua cửa sổ, nàng chớp mắt.

-

Yến hội được chia thành khu vực chính và khu vực phụ. Khu vực phụ là nơi để đệ tử trò chuyện, ăn uống và vui chơi. Khu vực chính là nơi mà một số những vị khách quan trọng và những trưởng lão ngồi, là nơi nghiêm trang hơn.

Hai khu vực không có rào cản, các đệ tử sẽ không đi lang thang, yên ổn ở lại khu vực phụ.

Dù sao khu vực chính là chỗ của tu sĩ cường đại, trưởng lão trong tông môn, bọn họ cũng không dám tiến đến lỗ mãng.

Trong khu vực chính, Hoa Liên đưa quà mừng cho Chu Tú: “Chu sư thúc, sư huynh của ta vẫn chưa quay lại, vì vậy đây là của ta cùng với sư huynh.”

Chu Tú mỉm cười : “Không thành vấn đề. Chỉ là Cửu Khư phái có xa như vậy sao? Hắn đi chuyến này lại đi hơn một tháng.”

Hoa Liên giật giật khóe miệng: “Cũng không xa như vậy, có điều với tính tình của đại sư huynh, một tháng sau trở lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Chu Tú trầm mặc một hồi: “... Thì ra là như vậy.”

Đại sư huynh Khương Hành Cảnh hiền lành tốt bụng, tu vi sâu không thấy đáy, từng bị ngàn vạn yêu thú vây công ba ngày ba đêm mà không một mảnh da thịt nào bị rách.

Hắn có một đặc điểm đó là tính tình rất chậm chạp, nói năng cũng chậm chạp.

Hoa Liên mỉm cười: “Huynh ấy có chút giao tình với tông chủ tiền nhiệm Nguyệt Huỳnh chân nhân của Cửu Khư phái. Có lẽ huynh ấy đã từng hợp tác với Cửu Khư phái, vì vậy ngài đừng lo lắng quá.”

Chu Tú gật đầu, khi nói đến Nguyệt Hình chân nhân thực sự vẫn còn một chút tiếc nuối, “Thật là thế sự vô thường.”
« Chương TrướcChương Tiếp »