Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Tú đề cập đến cái chết của Nguyệt Huỳnh chân nhân một trăm năm trước gây ra làn sóng lớn trong Tu Chân giới.

Những người như Hoa Liên, theo dõi bản tin tu luyện lưu ly kính gần như theo thời gian, đương nhiên sẽ biết những điều này.

Nguyệt Huỳnh chân nhân của Cửu Khư phái thực sự rất tốt bụng, còn hay giúp đỡ các môn phái khác nhưng không ngờ lại truyền đến một tin dữ như vậy.

“Được rồi, Chu sư thúc, hôm nay là ngày vui, chúng ta không nên nói về chuyện này.”

Hoa Liên liếc Úc Ly bên cạnh, thiếu niên đang ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, hắn chọc chọc: “Sư đệ, sao lại ngẩn ngơ như vậy, tặng lễ vật đi.”

Úc Ly thản nhiên thu hồi ánh mắt, giơ tay lên đưa chiếc hộp qua: “Chu sư thúc.” “Những năm trước cho dù yến hội lớn thế nào cũng không thể nhìn thấy ngươi, nhưng năm nay thật bất ngờ, vậy mới phải, ra ngoài nói chuyện với mọi người luôn là điều tốt, nhưng ngươi vẫn luôn không chịu ra ngoài.”

Chu Tú cầm lấy hộp ngọc, chợt phát hiện trên cổ tay thiếu niên buộc một mảnh vải trắng, cẩn thận phân biệt mùi thuốc: “Úc sư điệt, ngươi bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Nơi này của ta còn có linh đan chữa thương…”

Úc Ly rút tay lại: “Không sao ạ.”

Hoa Liên ngáp một cái, xua tay: “Chu sư thúc đừng lo lắng, đã có người quan tâm đến hắn rồi, hắn đã được băng bó rất tốt.”

Chu Tú như suy nghĩ gì đó: “Du Đào à?”

Hai mắt của Hoa Liên hơi mở to, kinh ngạc: “Thúc cũng có thể đoán được điều này à, mới vừa tính quẻ sao?”

“Thúc không phải là cũng giống đại sư huynh kia của ta biết xem bói ấy chứ?”

“Không có.” Chu Tú cười nói: “Chỉ là mấy ngày trước ta nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau.”

Hoa Liên nói như vậy, nghĩ lại thì quan hệ của bọn họ quả thật không bình thường, chuyện linh sủng nhất định chỉ là chuyện nhỏ giữa hai người bọn họ mà thôi.

Hoa Liên cười: “Ta cũng từng nói nếu ngài thích cái này thì ta sẽ cho ngài một cái mai rùa đúng không?”

Chu Tú trầm mặc một lát: “... Không phải là xác của đại sư huynh ngươi đấy chứ?”

Hoa Liên cười tủm tỉm.

Chu Tú: “...”

Thật không hổ là sư huynh đệ mà.

Hoa Liên nghĩ đến ngày hôm qua, do dự nói: “Chu sư thúc, ta thấy Văn Minh đã trở lại tông môn ngày hôm qua.”

“Ta biết.” Chu Tú nhẹ thở dài nói ra thỉnh cầu của mình về việc Văn Minh xúc phạm Du Đào cho Hoa Liên biết: “Vì vậy hắn đã đến gặp Du Đào để xin lỗi.”

Hoa Liên đột nhiên hiểu tại sao ngày hôm qua hắn (UL) lại để Văn Minh ở dưới chân núi.

Du Đào không quan tâm đến những điều này nhưng một số người thì có.

Hoa Liên: “Vậy hôm nay Văn Minh không định về sao?”

Chu Tú lo lắng: “Bây giờ không thấy, chắc là vậy.”

Hoa Liên vỗ vỗ bả vai an ủi: “Chu sư thúc yên tâm, hôm nay ta sẽ liều mạng bồi quân tử, cùng ông ấy uống rượu một đêm, nhất định sẽ không để ông ấy nhớ tới việc này.”

Nói xong, hắn nhìn Úc Ly: “Sư đệ, chắc chắn người cũng sẽ ở cùng với ta chứ, đúng không?”

Úc Ly chậm rãi liếc nhìn hắn nhưng không nói.

Trong khu vực tiệc chính, mọi người ngồi ở hai bàn riêng, Hoa Liên thực sự không thất hứa, lập tức cầm vò rượu đi đua rượu với đại trưởng lão.

Đại trưởng lão tính tình tốt, lâu ngày cũng quen thói ngang ngược của hắn nên cười cười cùng hắn uống rượu.

Hoa Liên muốn kéo Úc Ly lại, hắn lại nói nhẹ một câu: “Uống rượu sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục vết thương.”

Hoa Liên:? Tên tiểu tử nhà ngươi.

Đại trưởng lão đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hoa Liên sư điệt, đừng để hắn uống rượu, sức khoẻ của hắn quan trọng hơn.”

Cho nên Hoa Liên đành phải hy sinh mạng sống của mình, một mình phụng bồi quân tử, nước mắt lưng tròng uống hết chén này đến chén khác.

Trong yến tiệc, có một bàn mấy vị gia chủ ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có con cái, trên mặt ai nấy đều mang nụ cười nửa thật nửa giả, bầu không khí khá hòa thuận.

Đột nhiên, một thiếu nữ mặc váy màu lam khóe miệng nhếch lên nói gì đó, sắc mặt gia chủ Tô gia Tô Thừa Phong đột nhiên đại biến, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.

Những người xung quanh thiếu nữ cũng hoảng sợ, bắt đầu làm dịu mọi chuyện nhưng sắc mặt của Gia chủ Tô gia vẫn không hề cải thiện.

Úc Ly không có hứng thú với những thứ này, hắn ngồi ở trong góc, ánh mắt hơi cụp xuống, sắc mặt lạnh lùng.

...Với khả năng uống rượu của đồ ngốc thì bây giờ chắc nàng cũng đã say rồi nhỉ.

Vì vậy hắn nói với đại trưởng lão một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi bàn.

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên đυ.ng phải một tên say rượu đang ngồi xổm ở cửa thò đầu nhìn xung quanh.

Chính là một kẻ say rượu.

Người nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ bừng, trong mắt như phủ một tầng sương mù ướŧ áŧ.

Ngẩng đầu nhìn thấy hắn, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Huynh thật là đẹp nha.”

Úc Ly: “...”

Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng tức giận nói: “Muội đã uống bao nhiêu vậy?”

“Hai bình?”

“Hai ly.”

“...” Hắn đúng là đã đánh giá quá cao nàng rồi.

Liếc thấy không có ai xung quanh nàng, Lục Thanh Vũ vừa mới ở bên cạnh nàng khi nàng ở khu vực chính cũng đã không thấy.

“Muội tự mình đi đến đây sao?”

Du Đào gật đầu nói với giọng mềm mại: “Ừm, ta đang tìm huynh.”

Một thoáng kinh ngạc lướt qua đôi mắt của Úc Ly, giọng điệu hơi trì trệ: “Muội vẫn biết ta là ai sao?”

Du Đào cụp mắt xuống, khó hiểu: “Huynh là tiểu sư huynh mà.”

Nàng đưa tay ra giật mạnh ở tay áo của mình.

“Bên trong có rất nhiều người, có thể gọi đại trưởng lão giúp ta được không? Nghe nói Văn đồng học đi đến phòng của ông ấy để đưa lễ vật, hiện tại đi qua là có thể nhìn thấy hắn, lát nữa hắn sẽ rời đi.”

... Say rượu còn nghĩ đến người khác.

Úc Ly nhìn vào đôi mắt trong veo và sạch sẽ của nàng, im lặng hồi lâu rồi thở dài.

“Đã biết rồi.”

Hắn đem tin tức này đem nói cho đại trưởng lão, đại trưởng lão sửng sốt một chút sau đó đặt ly rượu xuống, cùng Chu Tú rời khỏi yến hội.

Còn về sau xảy ra chuyện gì thì hắn không cần quan tâm.

Ánh trăng ngoài cửa hơi lành lạnh, gió mát thổi cành liễu rủ nhau.

Nữ hài vẫn luôn giữ chặt ống tay áo của hắn, Úc Ly cụp mắt nhìn nàng: “Bây giờ đã yên tâm rồi chứ?”

Lông mày và đôi mắt của Du Đào cong lên: “Ha ha, đã yên tâm rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »