Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 75

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy đại trưởng lão đã đi nhưng yến hội vẫn chưa kết thúc.

Trong nhà còn đang uống rượu say sưa, cũng không có mấy người chú ý tới tình huống này.

Tô Thuận Phong bị lời nói của tiểu cô nương Chúc gia làm cho nghẹn ngào, lúc này sắc mặt không hề nhẹ nhõm, khó chịu nhìn ra ngoài cửa, nhất thời sững người.

Ánh trăng soi nhè nhẹ.

Thiếu nữ váy trắng cười như vầng trăng khuyết, nàng lanh lợi, nắm lấy tay áo chàng trai khẽ nói, hai người chuẩn bị rời đi.

Ông ta ngơ ngác nhìn, dường như không thể tin được, khẽ thì thầm: “A Du…”

Gia chủ Tô gia thường ngày luôn vững vàng đột nhiên đứng dậy chạy về phía cửa.

Bên ngoài trống trải, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo, chẳng mấy chốc, mây đen che khuất mặt trăng, ngay cả ánh trăng cũng biến mất.

Như thể mọi thứ ông vừa nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo ảnh của ông mà thôi.

Những người cùng bàn khác đuổi thfo ông ta ra ngoài, quan tâm đến ông ta: “Có chuyện gì sao?”

Mấy người trong Chúc gia chỉ tay Chúc Minh Ngọc: “Nhìn những gì ngươi vừa mới nói đi, làm cho Tô thúc thúc tức giận đến như vậy, mau xin lỗi đi.”

Chúc Minh Ngọc hờ hững giật giật khóe miệng, chớp chớp mắt giả vờ vô tội: “A? Nhưng mà con chỉ kể một câu chuyện về một người sẽ làm bất cứ điều gì vì quyền lực mà thôi.”

Ánh mắt của nàng sắc lạnh nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng và mềm mại: “Chẳng lẽ Tô thúc thúc đã thay thế loại người vô tâm và vô ơn đó rồi à?”

*

Du Đào từng bước đi theo Úc Ly, bởi vì nàng vẫn còn say, bước chân còn hơi loạng choạng nên nàng phải nắm tay áo của hắn để bước đi.

Úc Ly nhìn xuống cái bóng trên mặt đất, như thể nàng đang đi trên cái bóng của hắn vậy.

Khi họ đến trúc đình Hoài Thủy, Úc Ly đưa đồ ngốc còn nghiện rượu này về phòng, đắp chăn cho nàng.

“Ngủ đi.”

“Tiểu sư huynh.”

Úc Ly nhướng mắt: “Hả?”

Đồ ngốc nghiện rượu gãi gãi mép chăn, híp mắt rạng rỡ một cách đáng ngạc nhiên: “Huynh thật đẹp nha.”

Úc Ly: “...”

Nàng nhanh chóng mím môi, chớp mắt hỏi rất lịch sự: “Xin hỏi, ta có thể hôn huynh được không?”

Úc Ly lập tức nóng tai: “Không được.”

Nàng đang suy nghĩ lung tung gì đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Đào đột nhiên rũ xuống, nàng thất vọng nói: “Vậy thì được rồi.”

Sau khi bị từ chối, nữ hài đã định thần lại nhưng nàng cũng không nhắm mắt lại mà cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Úc Ly không biết làm sao dưới ánh mắt thiêu đốt của nàng, hắn thẳng thừng nói: “... Ngủ đi.”

Nữ hài sửng sốt nhưng nàng lập tức ngồi dậy, vén chăn ra khỏi giường, nhìn xung quanh: “Ta vẫn chưa ngủ được, thuốc của Lê Lê vẫn chưa được thay!”

Sau khi nhìn quanh phòng nhưng không thấy con mèo của mình, nàng mở cửa đi về phía Xuân Thâm Đài.

Úc Ly: “...” Uống say thế mà trí nhớ vẫn còn tốt thật đấy.

Hắn bất đắc dĩ đến Xuân Thâm đài trước nàng một bước, hắc miêu dùng chân giật cái nơ, định để nàng đi ngủ tiếp sau khi thay thuốc.

Du Đào loạng choạng đến Xuân Thâm Đài, tìm thấy mèo nhỏ trên đài, nàng leo lên đài rồi ngồi xuống mép.

Thật bất ngờ, lần này con mèo đen rất nghe lời, thậm chí còn chủ động nhảy lên đùi nàng, duỗi chân ra hiệu cho nàng thay băng.

Du Đào ngạc nhiên chớp mắt: “Lê Lê, hôm nay ngươi thật ngoan.”

Chắc chắn nó đã quen với sự hiện diện của nàng và đã bắt đầu chủ động rồi!

Du Đào nhanh chóng tháo chiếc nơ cũ ra, thay thuốc và buộc chiếc nơ mới bằng một tấm vải trắng mới.

Sau khi thay thuốc xong, nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay mèo con, nhìn nói: “Lê Lê, ngươi thật là đẹp nha.”

Hắc miêu: “...”

Nàng rốt cuộc đã nói điều này với bao nhiêu người rồi.

“Ta rất thích ngươi đấy.” Du Đào chân thành nói, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện trên khóe miệng.

Hắc miêu chỉ muốn thở dài, nửa đêm đồ ngốc nghiện rượu đến đây tỏ tình với mèo.

Trời bất chợt đổ mưa, mây mù mịt, hạt mưa rơi nhè nhẹ, lá cây bị gió thổi xào xạc.

Thấy mèo con bất động, Du Đào nghi hoặc cau mày, mèo con... ngươi không hiểu sao?

Nàng đột nhiên nhớ tới thú ngữ mà nàng đã học được vài ngày trước, Thu Triều sư thúc nói rằng nó có nghĩa là “Ta rất thích ngươi”, điều này vừa phù hợp với tình hình hiện tại.

Du Đào nhớ lại cách phát âm của thú ngữ này, cố gắng nói vào tai con mèo đen một cách không thành thạo: “δψ”

Sau đó, nàng tiến lại gần mèo, thân mật hôn lên mặt mèo con.

“Ưm!”

Mưa to dần, mưa như trút nước.

Nữ hài rít lên một tiếng đau đớn, chiếc chuông ngọc trên cổ chân nàng phát ra âm thanh hỗn độn.

Mèo nhỏ mềm mại trong tay đột nhiên biến mất, bóng đen trước mắt vụt qua, cả người bỗng nặng trĩu như bị vật nặng đè lên.

Tay cũng bị thứ gì đó đè xuống Xuân Thâm Đài, hơi đau do sức nặng đột ngột.

Những giọt nước lạnh như băng dọc theo mái tóc trượt xuống bệ ngọc, từ từ thấm ướt quần áo, nước lạnh khiến cơ thể Du Đào run lên bần bật.

Hương rượu ngào ngạt, mưa rơi theo gió.

Du Đào chớp đôi mắt mờ sương, ngây người nhìn người đang ở gần.

Tóc thiếu niên xõa xuống một bên cổ, khuôn mặt đỏ bừng bất thường, hàng mi khẽ rung lên, đôi tai mèo đen trên đỉnh đầu bất lực run rẩy, bên trong ốc tai màu hồng nhạt gần như biến mất chuyển sang ửng đỏ.

Kẽ hở giữa các ngón tay bị ngón tay siết chặt, áp vào nền ngọc lạnh lẽo, tay có chút lạnh, chắc là do luyện kiếm nên trên da có một lớp chai sần mỏng, khi cọ xát vào sẽ cảm thấy hơi ngứa.

Ngược lại, hơi thở rối loạn phả xuống một bên mặt cùng với nhịp tim khiến nàng run lên.

… Tiểu sư huynh?

*

Vì phải thay băng cho mèo, khi ra ngoài nàng thấy trời sắp mưa, Du Đào mang theo một chiếc đèn dầu và một chiếc ô giấy, đặt chúng ở một bên của Xuân Thâm Đài.

Lúc này, ngọn lửa chập chờn theo gió, hạt mưa rơi từng chút một đập vào chao đèn thủy tinh tạo nên một quầng sáng mờ ảo.

Không có ánh trăng nàng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh trước đây, cảm xúc trong đôi mắt vàng nhạt dâng trào, nhìn không rõ, giống như rơi vào biển sâu.

Cặp tai mèo mềm mượt trên đỉnh đầu hấp dẫn tầm mắt, lúc này cũng rung động theo nỗi lòng bất an của chủ nhân nó, trông rất dễ thương.

Du Đào vẫn còn hơi bối rối nhưng đã ổn định lại sau khi thấy đó là Úc Ly, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tai mèo đen trên đầu không chớp mắt.

Là tiểu sư huynh sao...?
« Chương TrướcChương Tiếp »