Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du Đào cau mày nghi ngờ và bắt đầu nghi ngờ độ hiểu biết của mình. Nhưng tiểu sư huynh không có tai và đuôi mèo, người có tai mèo này là Lê Lê của nàng mà.

Du Đào muốn đưa tay chạm vào đôi tai mèo nhưng cổ tay nàng vẫn bị ấn chặt vào bệ ngọc khiến nàng không thể cử động.

Sau một lúc giằng co, Du Đào đã di chuyển trước, vuốt ve xương ngón tay mềm mại của thiếu niên và ấn nhẹ ngón tay của hắn.

Nàng chớp chớp mắt, lễ phép hỏi: “Huynh có thể buông ta ra trước được không?”

Lúc này thiếu niên lạnh lùng mới phản ứng lại, vội vàng buông nàng ra, đứng dậy lùi lại.

“Khụ…”

Nữ hài ngồi dậy yên lặng nhìn hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhiễm say, đôi mắt trong veo ướŧ áŧ như một con nai ngây thơ, hoàn toàn nhìn không ra nàng lại là người sẽ nói ra lời như vậy… những lời trắng trợn và táo bạo như vậy vào tai hắn.

Úc Ly không dám nhìn mặt nữ hài một chút nào, quay đầu đi chỗ khác, vành tai ửng hồng, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đang bối rối của hắn.

… Hình như là đã hôn nhau.

Thời gian quá ngắn, chỉ là chạm nhẹ rồi rời ra ngay, hơn nữa lại có hình dạng mèo nên không có nhiều cảm giác.

Nhưng những gì nàng nói hắn thực sự đã nghe được.

Vậy... Đây có phải là lý do tại sao vài ngày trước nàng hỏi hắn về thú ngữ? Nhưng hiện tại trong mắt nàng, Lê Lê chỉ là một con mèo, mà nàng thực sự có suy nghĩ như vậy về một con mèo hay sao...?

Ngay khi hắn đang suy nghĩ, đôi tai mèo trên đỉnh đầu bị chọc nhẹ, Úc Ly ngước mắt lên bắt gặp khuôn mặt của nữ hài, hơi sững sờ, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nàng.

Nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của hắn, hỏi ý kiến

của hắn: “Cho ta sờ có được không?”

Bởi vì hành động đột ngột của nàng, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không khống chế được, hiện tại đôi tai và cái đuôi của hắn không thể rút lại được trong lúc này, đôi tai mèo vểnh lên và chiếc đuôi vung vẩy không kiểm soát.

May mắn thay, Du Đào đang say, suy nghĩ trì độn nên nàng cũng không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào khi nhìn thấy con mèo đột nhiên biến thành người.

Trời bắt đầu đổ mưa, nàng chạm vào chiếc ô giấy bên cạnh ngọn đèn dầu, mở ra che cho hai người, lắc lư ngồi trên đài ngọc, vươn tay về phía hắn: “Nếu ngươi đồng ý, hãy chìa tay ra, nếu ngươi không đồng ý…”

Úc Ly: “...” Lại bắt đầu rồi.

Lần trước thiếu niên bị lừa bởi lựa chọn vô lại của Du Đào đã nhớ rất lâu, lần này hắn nói thẳng: “Không.”

Du Đào mỉm cười: “Trong quy tắc không có từ nào để từ chối, nếu ngươi không đồng ý, ngươi phải đưa tay ra, ngươi đã không đưa tay ra thì là ngươi đã đồng ý ~”

Vừa nói, nàng vừa giơ tay của mình về phía cặp tai mèo xinh đẹp và không ngần ngại xoa xoa nhào nặn hai cái tai mềm mại như nhung, hơi nóng, cảm giác rất dễ chịu.

“... Đừng chạm vào.”

Úc Ly không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy cổ tay đang lộn xộn của nàng, định kéo nó ra nhưng nữ hài đã kéo cả hai tay của hắn lại, bất ngờ chế trụ buộc chặt hắn bằng một vật thể lạnh lẽo gì đó.

“...?!”

Thiếu niên cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó là một chiếc vòng cổ màu đen, khảm một viên bạch ngọc màu vàng nhạt, trên vòng cổ hình như có khắc chữ “Đào”.

“Ngoan một chút nha, ngươi đã đồng ý rồi mà.”

Nàng bò đến ngồi trước mặt hắn, một tay ấn hai tay hắn xuống, kẹp giữa chiếc ô giấy, tiếp tục nói, tay kia sờ lên tai mèo, giọng điệu có vẻ an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đau đâu.”

Trong lòng Úc Ly cố kỵ, hắn sợ không cẩn thận sẽ làm đứt vòng cổ cho nên không dám dùng sức tránh thoát, khi hắn còn đang do dự, đồ ngốc say rượu này lại to gan sờ soạng hắn.

Lần này nàng còn cảm thấy chưa hài lòng khi chỉ chạm vào chóp tai, cho nên vẫn tiếp tục chạm xuống, dọc theo một bên tai mèo.

Lông ngoài tai mèo có màu đen nhưng có một lớp lông tơ màu hồng nhạt bám vào ốc tai, trông rất hấp dẫn. Nàng chọc vào tai trong của hắn, xoay đầu ngón tay quanh gốc tai, hài lòng khi thấy chiếc tai mèo trong tay nàng đang run rẩy không kiểm soát.

Những hạt mưa không ngừng đập vào chiếc ô giấy dầu, cán ô bằng xương tre run lên bần bật, không gian nhỏ bé dưới chiếc ô dường như bị cách ly khỏi âm thanh, yên tĩnh lạ thường.

Du Đào cũng không để ý, nàng khó nhọc sờ tai mèo rồi lại siết chặt, hài lòng than thở.

Thật mềm mại, sờ thật đã!

Cảm giác lông xù như vậy, thật sự là tai mèo nè, nói cách khác đây là Lê Lê chứ không phải tiểu sư huynh...

Nàng đã từng thấy những thứ như linh sủng biến thành người trong sách, nàng cũng đã nhìn thấy chúng trước đây trong bài đăng, vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng tại sao Lê Lê lại giống tiểu sư huynh đến như vậy? Du Đào cau mày, cảm thấy đầu óc rối bời không hiểu ra sao.

“...Đừng chạm vào nó.”

Thiếu niên cuối cùng cũng thoát khỏi vòng cổ, nắm lấy tay nàng kéo ra, hơi thở không ổn định vừa nói vừa thở hổn hển.

Con ngươi màu vàng nhạt không biết từ lúc nào trở nên mờ sương, đuôi mắt đỏ hoe nhìn có chút dễ bắt nạt.

Du Đào bình tĩnh nhìn nó, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó hiểu, đáng yêu quá, thật muốn chạm vào nó lần nữa, muốn xem bộ dáng không chịu nổi của hắn thêm lần nữa...

Lê Lê trông giống như tiểu sư huynh... Thật muốn chạm vào...

Nàng lắc đầu, kìm nén những cảm xúc này: “Được rồi, Lê Lê.”

Lê Lê...?

Úc Ly hơi sửng sốt, nàng không nhận ra hắn lại còn nghĩ hắn là mèo của nàng?

Nàng nhặt chiếc vòng cổ trên đài ngọc lên cho hắn xem: “Những con mèo khác đều có vòng cổ mèo, sao Lê Lê của ta lại không có được chứ.”

Nàng thì thầm: “May mà vòng cổ thể tự do điều chỉnh được nên không cần lo lắng ngươi đột nhiên biến thành người thì kích thước không vừa nha.”

Nàng híp mắt cười như trăng khuyết, khi nói chuyện hương rượu lê xanh ngọt ngào tràn ngập, vừa dùng một tay cởi khóa kim loại ra: “Lại đây, ta đeo cho ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »