Chương 77

“Ngươi…”

Thiếu niên không nhúc nhích, ngồi thẳng lưng. Du Đào không tự chủ được ngồi thẳng dậy, rướn người muốn mang vào cho hắn.

Úc Ly tự nhiên lùi lại để chống cự: “Đừng mang cái này cho ta.”

Vì bị chóng mặt nên Du Đào không thể vươn tay, thân thể không ổn định, nàng nặng nề ngã vào trong l*иg ngực hắn.

Đầu nàng đập mạnh vào ngực, mơ hồ va chạm càng làm cho nàng thêm choáng váng, hình như còn đập vào mũi, nàng bịt mũi rêи ɾỉ yếu ớt.

“Ô, đau quá…”

Úc Ly: “...” Đúng là đồ ngốc.

Hắn thở dài, cảm thấy đêm nay đi ra ngoài với người say như thế này là một sai lầm, hắn nên trực tiếp để nàng ngủ cho rồi.

Thiếu niên cúi xuống, nâng cằm nàng lên kiểm tra: “Va có mạnh lắm không?”

Hai cánh tay mảnh khảnh đột nhiên vươn ra, vòng qua cổ hắn, không chút khách khí mà di chuyển xuống kéo, sau đó một vật lạnh như băng đã bị gài vào cổ, phát ra tiếng “cạch” khe khẽ.

Nữ hài khẽ cười: “Lê Lê, ngươi bị lừa rồi, ha ha.”

“Con người là động vật giỏi nói dối, làm sao có thể không phòng bị thế chứ, là một con mèo, ngươi còn quá ngây thơ đấy!”

Úc Ly: “...”

Đột nhiên có một vòng cổ quấn quanh cổ hắn, mặc kệ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, Úc Ly đưa tay sờ sờ, mò mẫm sau cổ, suy nghĩ cách tháo nó ra.

Nữ hài trước mặt nhìn hắn một lúc rồi nhận xét: “Lê Lê, ngươi mang cái này trông thật đẹp, ta đã làm cho ngươi đấy, viên ngọc mắt mèo này rất giống với mắt của ngươi, rất đẹp và sống động ~”

Úc Ly im lặng một lúc: “... Cũng miễn cưỡng xem đẹp mắt vậy.”

Du Đào cười: “Cái này vừa nhìn ta đã thích rồi, Chu Tú sư thúc cũng nói nó rất đẹp.”

Nàng ngáp, như thể đang buồn ngủ, giọng nói như thì thầm với chính mình: “Cái này là bà ấy nói nếu ta hoàn thành yêu cầu của bà là khuyên Văn đồng học trở lại tông môn hôm nay, sau đó ta đã không hoàn thành được nhưng bà ấy vẫn đưa nó cho ta. May mắn thay, hôm nay Văn đồng học đã trở lại, ta không biết bây giờ họ thế nào rồi, hẳn là bọn họ đang rất vui vẻ nhỉ.”

Úc Ly dừng lại một chút.

Cho nên nàng quan tâm Văn Minh nhiều như vậy thực ra cũng chỉ là thuyết phục hắn trở về tông môn để lấy ngọc bội đeo cổ chứ không phải vì cái gì khác à?

“Được rồi, Lê Lê, ta phải quay về rồi.”

Du Đào từ từ leo xuống đài ngọc, đứng vững, giơ ngọn đèn dầu, cười nhẹ: “Nếu ta không quay lại, tiểu sư huynh sẽ lo lắng ta sẽ bị sơn thú ăn thịt mất.”

Không biết nàng say thật hay giả say nhưng người say mà trí nhớ lại tốt như vậy, trước đó là nhớ việc đổi thuốc cho mèo, còn bây giờ lại nhớ phải quay về phòng ngủ.

Hừm… Khi say còn vô lại hơn.

*

Bây giờ trời vẫn đang mưa, nữ hài đi loạng choạng, tất nhiên Úc Ly sẽ không để nàng đi một mình, có khi nàng sẽ va vào đá khi đi mất.

Lúc này hắn cũng đã bình tĩnh lại, thu hồi tai và đuôi lại, trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Hắn gọi nàng với giọng điệu bình tĩnh: “Du Đào.”

Du Đào vừa mới đi được hai bước, nghe thấy tiếng gọi đã quay lại, nàng nhìn thấy thiếu niên trong trẻo thờ ơ, nàng chớp mắt nhìn hắn, đầu óc lại bị xoay vòng một lúc.

Người có tai mèo là Lê Lê, người trước mặt thì không, nghiêng đầu: “Tiểu sư huynh?”

Úc Ly: “...”

Rốt cuộc là nàng đang phán đoán theo tiêu chuẩn gì vậy, vừa mới nãy còn là Lê Lê nhưng bây giờ lại thay đổi.

Nhưng Úc Ly không ngờ rằng mình có thể theo kịp suy nghĩ của người say rượu, nhìn nàng bối rối như vậy, khả năng cao là nàng sẽ không nhớ được đến ngày mai.

Bám vào tay cầm của chiếc ô, thiếu niên bước tới, nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta quay về.”

“Được.”

Du Đào trở nên buồn ngủ, đầu óc cái gì cũng không nghĩ được, gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Không biết là do rượu hay là do chuyến đi này quá mệt mỏi, sau khi tiễn nữ hài về trúc đình Hoài Thủy, hắn lấy chăn đắp cho nàng, rất nhanh nàng liền nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Ánh mắt Úc Ly sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ yên bình của nữ hài, yên lặng suy nghĩ, bàn tay cởi bỏ vòng cổ dừng lại một chút rồi buông ra.

Cuối cùng hắn tắt đèn, đóng cửa phòng lại rồi rời đi.

-

Sáng sớm hôm sau.

Du Đào chớp mắt, chộp lấy chăn ngồi dậy, đầu hơi đau sau cơn say, nàng xoa xoa trán rồi xuống giường đi tắm rửa.

Đầu óc nàng trống rỗng nên nàng mơ màng mất một lúc.

Du Đào ngẩn người trong khi tắm rửa hết lần này đến lần khác, nhìn mặt nước phẳng lặng, một số hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong đầu của nàng.

Ô giấy, tai mèo, vòng cổ...

Thời gian trôi qua, sắc mặt của nàng ngày càng thêm cổ quái.

Cuối cùng nàng nhổ nước súc miệng ra, hoài nghi chậm rãi lấy túi trữ vật của mình ra.

Nhắm mắt lại rồi lại trợn mắt.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nàng đột nhiên mở túi trữ vật ra, liếc mắt liền thấy vòng cổ mèo được chuẩn bị đặt ở đó giờ phút này đã biến mất không thấy.

Du Đào: “...”

... Dường như nàng đã làm một điều gì đó rất khủng khϊếp vào tối qua.

***

“Chuyện xưa là chuyện xưa, người là người, nói xong cười cười liền thôi. Tô thúc thúc tức giận đến như thế, chẳng lẽ Tô thúc thúc làm người bạc tình bạc nghĩa không thành?”

Trong yến hội, Chúc Minh Ngọc giả vờ vô tội sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, toàn bộ khán giả gần như đều im lặng, bầu không khí im lặng đến chết người.

Lục Thanh Vũ vội vã quay lại tìm Du Đào sau khi xử lý tình huống bất ngờ, ngay khi đến nơi nghe thấy những lời này của nàng thì bị sốc đến mức suýt nữa thì trượt chân.

Chúc sư muội thực sự dám nói à...

Tô gia đã suy tàn hơn một thập kỷ trước, hàng trăm năm không có mầm non thiên phú nào, vì vậy đã tụt lại phía sau hai gia tộc còn lại.

Càng bất hạnh thêm đó chính là Tô lão tổ cũng vừa mới qua đời , Tô gia không còn chỗ chống lưng như hoa rơi theo mưa.

Tô Thuận Phong trở thành gia chủ tân nhiệm của Tô gia vào thời điểm này nhưng trước đó, hắn chỉ là đứa con trai thứ hai kín tiếng của Tô gia, không ai chú ý đến.

Lần này đột nhiên trở thành gia chủ gia tộc, rất nhiều người đều cho rằng Tô gia suy sụp không có khả năng phục hồi nên ngẫu nhiên chọn một người làm chủ gia tộc.

Nhưng không ai ngờ rằng Tô Thuận Phong đã tuyên bố hôn sự với Dao Trì tiên tử vào ngày hắn trở thành gia chủ.