Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tu Chân giới xưa nay một hồ, hai cung điện và ba đại gia tộc. Một hồ ở đây là ám chỉ Dao Trì trên núi Côn Luân

Mà Dao Trì tiên tử Bạch Nhân Nhân chính là nữ nhi của Dao Trì điện chủ.

Dao Trì từ trước đến nay vẫn luôn trung lập, không tham gia vào các cuộc tranh chấp thế gian nhưng cuộc hôn sự giữa Bạch Nhân Nhân và Tô Thuận Phong chắc chắn cho thấy rằng lần này Dao Trì đứng sau Tô gia và trở thành chỗ dựa của Tô gia.

Đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, Tô gia khởi tử hồi sinh, ổn định địa vị của ba đại gia tộc, mọi người đều chúc mừng hôn lễ của Tô Thừa Phong và Bạch Nhân Nhân.

Nhưng vào ngày hôn lễ, một nữ tử phàm nhân bất ngờ xông vào sảnh hôn lễ.

Khuôn mặt Tô Thuận Phong biến sắc khi nữ nhân kia xuất hiện, trở nên hoảng loạn và khẩn trương.

Tất cả các vị khách đều có những suy đoán khác nhau, phải chăng nữ tử này có mối quan hệ không thể nói ra với Tô Thuận Phong vì vậy nàng ta đến đây để gây rối, tất cả đều chờ xem náo nhiệt.

Nữ tử này cực kỳ bình tĩnh, mặc đồ trắng đi tới trước mặt Tô Thuận Phong, đưa một chiếc hộp nhỏ bình thường.

Ngay khi tất cả các vị khách đều nghĩ rằng nàng sẽ nói điều gì đó, nữ tử này đột nhiên mỉm cười, nụ cười của nàng dịu dàng và mềm mại, giống như một bông hoa sơn chi nở vào mùa xuân.

Nàng nhìn Tô Thừa Phong, môi hơi hé mở, chỉ nói một câu.

“Chúc Nhân Nhân tân hôn hạnh phúc.”

Nữ tử nói xong, không chút do dự xoay người rời khỏi sảnh hôn lễ, biến mất khỏi tầm mắt của các vị khách.

Mọi người lần lượt thở dài, bầu không khí đã đến mức này, hóa ra chỉ đến đây để đưa lễ vật mà thôi, còn làm đặc biệt đến như vậy.

Nhưng những người nhạy bén hơn đã phát hiện ra điều kỳ lạ, nếu thật sự là khách đến chúc mừng, tại sao Tô Thuận Phong lại có vẻ hoảng loạn đến như vậy?

Nữ tử đó khẳng định là có mối quan hệ không bình thường với Tô Thuận Phong và Bạch Nhân Nhân.

Nhưng đó chỉ là phỏng đoán, nữ tử kia chỉ là người phàm, có người tò mò dò xét nhưng không thấy gì, cứ như người này từ trong hư không xuất hiện.

Nhưng sự việc trên đời này càng tra không ra thì càng có nhiều vấn đề trong đó.

Những giai thoại về Tô Thuận Phong cũng lan rộng, càng có nhiều tin đồn rằng Tô Thuận Phong bỏ rơi tình cũ cưới tình mới vì quyền thế, hầu như tất cả những người có mặt trong những yến hội này đều đã nghe nói về nó.

Lục Thanh Vũ có chút đau đầu mà đỡ lấy đầu, trước mặt nhiều người như vậy, Chúc sư muội cũng quá là táo bạo đi, nàng ấy không sợ sau này gia chủ Tô gia sẽ trả thù hay sao?

Những người khác đang bí mật thảo luận nhưng nàng thì ngược lại, nổi giận ngay trước mặt chính chủ.

Giữa sự im lặng khó xử, có một tiếng cười “phốc” không thể kiểm soát vang lên.

Mọi người: ?

Tầm mắt bọn họ đồng thời nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Là một thiếu niên ở trong góc đang lắc ly rượu, thấy những ánh mắt chú ý đến mình hắn liền phóng túng nhướng mày: “Nhìn ta làm cái gì, vừa rồi chỉ là ta nhớ tới một chuyện vui thôi.”

“Sao, bây giờ Tiên Minh quy định không được cười trong tiệc mừng thọ hay sao?”

Cười thì cười được, thế sao lại chọn vào lúc này.

Tuy nhiên mọi người cũng không dám nói gì, họ chỉ biết cười trừ, cùng lắm là họ cho rằng hắn không có mắt mà thôi.

Lục Thanh Vũ cảm thấy người này trông rất quen mắt, cẩn thận ngẫm lại thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong tông môn, nghĩ đến có lẽ là mấy năm trước nàng đã nhìn thấy hắn trong yến hội mừng thọ của lão tổ Tô gia, lúc đó người này tay trái cầm một tờ【Sống lâu trăm tuổi】 và tay phải cầm một tờ【Mỉm cười nơi cửu tuyền】 đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.

Phốc.

Mặc dù có chút trái đạo lý nhưng Lục Thanh Vũ không khỏi cười lên một tiếng, người này cùng Tô Thuận Phong có vấn đề gì hay sao?

Lúc này, gia chủ Tô gia cũng hoàn hồn lại, nhìn lại bóng dáng hai người đã biến mất.

Ông ta quay người lại nhưng cũng không tức giận, vẻ mặt dịu dàng nói: “Chư vị nói đùa rồi, hôm nay Tô Mỗ khác thường chỉ là do co uống chút rượu nên nhớ lại một ít chuyện xưa thôi.”

Ông ta nhìn Chúc Minh Ngọc, cười nói: “Chúc chất nhi đừng căng thẳng, Tô mỗ cũng không đến mức cùng tiểu bối tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh này.”

Chúc Minh Ngọc lạnh lùng nhìn thoáng qua ông ta, nội tâm cảm thấy khinh thường, giả mù sa mưa.

Gia chủ Tô gia cũng đã tự mình nói vậy, những người khác mới thoải mái tiếp tục kéo ông trở lại trung tâm yến tiệc, những người khác cũng làm theo.

“Tỷ, chúng ta trở về đi.” Chúc Thiên Huỳnh đi tới bên người Chúc Minh Ngọc.

Chúc Minh Ngọc liếc nhìn nụ cười đạo đức giả trên khuôn mặt đám ngươi kia, xua tay: “Không, ngươi tự mình đi thì hơn.”

“Nhưng yến hội vẫn chưa kết thúc, nếu tỷ rời đi mà không được phép thì thật là thiếu tôn trọng khách nhân…” Chúc Thiên Huỳnh nói với giọng hơi to hơn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Động tác giữa cả hai thu hút sự chú ý của một số quan khách.

Chúc Minh Ngọc không quan tâm, chế nhạo hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng ta ở bữa tiệc này sẽ càng không tôn trọng bọn họ hơn sao?”

Lục Thanh Vũ ở bên cạnh nghe thấy, đột nhiên nàng cảm thấy rằng Chúc sư muội thật sự hiểu rõ bản thân nàng muốn gì.

Chà, lấy cách trả thù này của nàng, phỏng chừng chờ khi yến hội kết thúc, kẻ thù cũng có thể nhìn thấu nàng như một bàn cờ tướng.

Cơ mà Lục Thanh Vũ lại khá thích kiểu người ngay thẳng nghĩ gì nói nấy như thế này, vì vậy nàng đi tới giúp Chúc Minh Ngọc: “Thiên Huỳnh, muội tự quay về trước đi, ta có việc phải làm với tỷ tỷ của muội.”

Chúc Thiên Huỳnh hơi dừng lại một chút, ánh mắt nàng ta khẽ động, gật đầu: “Được, Lục tỷ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »