Chương 9: Qùa gặp mặt

Mãi cho đến khi tan học, khuôn mặt nhỏ của Du Đào vẫn còn rầu rĩ buồn bã.

Sau khi ổn định lại tâm tình của mình, Lâm Lâm sư thúc đi đến, đem túi trữ vật đặt lên bàn, hắng giọng nói: “Úc Ly sư huynh của các ngươi đã chuẩn bị lễ vật tân sinh cho các ngươi, từng người một từ đằng sau đi đến phía trước nhận một cái đi.”

Các đệ tử phấn khích thiếu chút nữa làm nóc nhà nổ tung.

“A? Mấy lớp trước cũng có đãi ngộ như thế này sao?”

“Mấy lớp trước cũng không được Úc Ly sư huynh tới giảng bài đâu.”

“Đúng vậy , nói như vậy chúng ta thật là quá may mắn rồi!”

Lâm Lâm hừ lạnh: “Không được ồn ào.”

Trong nháy mắt giảng đường lại lập tức an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, cũng có thể nghe cả tiếng hô hấp.

Lễ vật được chuẩn bị cho tân sinh là vảy của hắc giao ngàn năm, một khối to bằng bàn tay, đã được luyện hóa qua bằng kỹ thuật đặc biệt, linh lực tích trữ trong mỗi chiếc vảy hiện tại cực kỳ tinh khiết, có thể tiến hành hấp thu luyện hóa giúp cho việc cải thiện nền tảng tu vi.

Bản thân những cái vảy này cũng cực kỳ cứng rắn, mang theo hơi lạnh sắc bén, hắc giao có thuộc tính thủy, vảy là tài nguyên rèn luyện thuộc tính thủy hiếm có.

Lúc này, Úc Ly sau khi giảng một lớp xong lại không có một chút ý định nói chuyện nào vào lúc này, tùy ý ngồi ở vị trí trống ngay bên cạnh Du Đào.

Hắn không động đậy, chuyện phân phát lễ vật đương nhiên sẽ do Lâm Lâm sư thúc làm.

Du Đào nhìn các đệ tử xếp hàng trật tự lần lượt đi ngang qua nàng, nhận lễ vật tân sinh từ Lâm Lâm sư thúc và bước ra khỏi giảng đường.

Nàng thận trọng nhìn thiếu niên ở cách đó không xa bên trái qua khóe mắt.

Thiếu niên thanh lãnh hàng mi dài hơi rủ xuống, nhắm mắt lại lặng lẽ dựa vào tường giờ phút này đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, làn da vốn đã trắng nõn của hắn bị ánh mặt trời chiếu vào tựa hồ trở nên trong suốt, Du Đào mơ hồ có thể nhìn đến mạch máu màu xanh lơ.

Tiểu sư huynh có vẻ mệt và ngủ thϊếp đi rồi?

Ngay khi nàng đang suy nghĩ, hàng mi dài trong tầm nhìn của nàng khẽ rung, giây tiếp theo Du Đào bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt màu vàng nhạt.

Nói lâu cho nên giọng nói của hắn có một chút khàn, hầu kết của Úc Ly chuyển động một chút, phát ra âm tiết lười biếng mơ hồ: “Muội đang nhìn ta à?”

“A…”

Du Đào hơi kinh ngạc một chút rồi sau đó nghiêm mặt đưa sổ ghi chép của nàng qua, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Đúng vậy, chỗ này lúc nãy muội nghe không hiểu lắm, tiểu sư huynh có thể giải thích lại một lần nữa được không ạ?”

Nàng hơi dịch người ngồi thẳng dậy, làm ra bộ dáng hỏi ý kiến, kỳ thật là nàng nương theo động tác này để che giấu vành tai nóng bừng cùng với tiếng tim đập thình thịch của mình.

Vừa rồi nàng nhìn lướt qua tiểu sư huynh, nàng cảm thấy Úc Ly sư huynh giống như một con mèo lười nhác đang ngủ gật, bất kể là động tác hay giọng nói đều rất giống.

Thật sự là đáng yêu đến chết mất.

Úc Ly cầm lấy sổ ghi chép của nàng ở trên bàn trượt qua, nhướng mi nhìn một lượt, đốt ngón tay chậm rãi gõ lên trên bàn.

Hắn cười khẽ, giọng điệu có chút khó hiểu: “Khi sư muội làm việc đều rất tập trung và chuyên tâm.”

Du Đào chớp mắt hai cái, không biết tại sao nói: “Nhưng vừa nãy ta còn bị huynh bắt được khi đưa khăn cho Lâm Lâm sư thúc…”

Nàng đột nhiên hiểu ra khi đang nói, loại ngữ điệu này của hắn có vẻ giống “phản nghĩa” hơn trong kỹ năng giao tiếp ngôn ngữ.

Nói cách khác hắn không phải đang khen nàng.

Du Đào tức khắc xấu hổ cúi đầu: “Thực xin lỗi tiểu sư huynh, về sau ta nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng bài.”

“Ôi, Úc Ly sư điệt, ngươi nghiêm khắc như vậy làm cái gì, không phải chỉ mới có lần này hay sao. Du Đào cũng là thấy ta khổ sở nhất thời tốt bụng, ngày thường đều rất nghiêm túc nghe giảng bài.” Lâm Lâm bước xuống nói.

Không biết từ khi nào giảng đường chỉ còn dư lại ba người bọn họ, Lâm Lâm cầm túi trữ vật trống không lắc lắc: “Sư điệt, lần này ngươi tính toán không đúng rồi, thiếu một phần, lấy ra một phần nữa đi.”

Khớp tay mảnh khảnh đặt bút xuống viết, chữ xuất hiện ngày càng nhiều, giọng nói của thiếu niên hơi yếu ớt: “Trên người của hắc giao chỉ có tổng cộng 398 phiến vảy sở hữu linh lực nồng đậm.”

Thật trùng hợp, thật trùng hợp, có tổng cộng ba trăm chín mươi chín tân sinh.

Lâm Lâm cười nói: “Những người khác đều có phần, cho nên không thể thiếu mỗi phần của tiểu sư muội ngươi chứ nhỉ? Đây còn là lần đầu tiên ngươi và sư muội ngươi gặp mặt, không có một chút lễ vật gặp mặt thì không ổn, điều này là không thể nào chấp nhận được.”

“Không có vảy, vậy nhất định là phải có thứ gì khác, sừng hay gân gì đó, chuyến đi này của ngươi, ta không tin trên người ngươi không có đồ tốt.”

“… Phiền phức.”

Không khí an tĩnh trong chốc lát, sổ ghi chép được đóng lại, thiếu niên đứng lên, tùy ý đem một vật đặt ở trên sổ ghi chép, cùng với cả bút cùng nhau đẩy trở về trước mặt thiếu nữ.

Giọng điệu của hắn bình đạm: “Ta đi đây.”

Thiếu niên nói đi là đi, ngay lập tức rời khỏi giảng đường, Du Đào thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đồ vật hắn để lại trên sổ ghi chép.

… Một cặp chuông ngọc?

Chuông bạch ngọc đeo dây đỏ giản dị, nhỏ nhắn tinh xảo.

Du Đào cầm lên lắc lắc, tiếng chuông có chút hơi trầm như đã va vào ngọc, âm thanh nghe cũng không rõ cho lắm nhưng lại rất trong trẻo, khác hẳn với chuông ngọc thông thường.

Lâm Lâm tặc lưỡi: “Tiểu tử này cũng khá hào phóng đấy.”