Chương 2

Nghe thấy tiếng đàn ông khàn khàn, thân thể Bạc Lâm cứng đờ, tóc gáy dựng thẳng lên.

Cậu là gay nhưng không có mấy người biết, bạn nối khố là Lục Trạch Tây coi như là một trong số đó.

Lục Trạch Tây có kinh doanh mấy công ty giải trí, luôn nói muốn tặng mấy cậu bé da mịn thịt non cho cậu chơi.

Bạc Lâm lại giống như Đường Tăng sống khổ hạnh hơn hai mươi năm, lúc thật sự nhìn thấy những cậu bé kia, cậu lại không có chút hứng thú nào, thậm chí còn thấy cực kỳ phiền.

Nhưng lúc này cậu lại hoảng sợ khi phát hiện ra, bị người đàn ông này cọ hai cái rồi kêu lên một tiếng thôi mà cậu đã động tình rồi.

“Là Lục Trạch Tây bảo anh tới sao?" Yết hầu Bạc Lâm lăn lên lăn xuống.

Đầu óc của Hoa Giản đã trở nên lộn xộn, cảm thấy cái tên Lục Trạch Tây có chút quen tai, nhưng rất nhanh đã bị du͙© vọиɠ đang lao đến như thủy triều bao phủ một cách mạnh mẽ.

Anh ngửi thấy một mùi hương mát lạnh lại rất đặc biệt hòa quyện với mùi rượu.

Hoa Giản cúi đầu, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: "Thơm quá.”

Huyệt thái dương Bạc Lâm giật lên thật mạnh, nghệ sĩ của công ty Lục Trạch Tây lẳиɠ ɭơ như vậy sao!

Xem ra cũng sắp phá sản rồi!

Nghệ sĩ nhỏ này thật là to gan, vừa hôn vừa liếʍ cổ và tai cậu.

Một chút lý trí còn sót lại của Bạc Lâm lập tức biến mất: "Ưm!”

Rất khó để có thể gặp được một người đàn ông có mùi hương sạch sẽ dễ chịu, lại có thể làm cho cậu động tình, nhưng Bạc Lâm lại chê bọn họ bẩn.

“Cút!”

Nhưng người đàn ông kia giống như bị điếc, hơi thở nóng rực phun vào sau tai và cổ cậu.

Một ngọn lửa bốc lên ở trong lòng Bạc Lâm, yết hầu của cậu bất giác lăn lộn hai cái trong phòng ngủ tối tăm, cậu lập tức mở đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn lại lạnh lùng: "Tôi không muốn ở bên dưới, mau cút xuống..."

Trai thẳng Hoa Giản không những không cút mà còn chặn lại đôi môi nóng rực kia.

Một người bị bỏ thuốc, một người đang say rượu + sốt cao, hai người lập tức cởϊ qυầи đầu hàng trước ham muốn, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

Một đêm nồng nàn qua đi, Bạc Lâm vô cùng đúng giờ, mở mắt ra vào lúc 6 giờ.

Sau đó cậu lập tức cảm thấy trên người giống như bị mấy chiếc xe tải cán lên, không thể hít thở như bình thường được nữa.

Cậu nhíu mày muốn đứng dậy, bỗng nhiên nhận ra cánh tay đang đè lên một người.

Bạc Lâm hoảng sợ quay đầu, chuyện tối hôm qua lập tức hiện về.

“Ưm!”

Hoa Giản bỗng nhiên lên tiếng, Bạc Lâm cũng không biết tại sao lại lập tức nhắm mắt lại.

“Đù má!”

Người đàn ông của tối hôm qua giống như vừa đυ.ng phải thứ bẩn thỉu, nhảy từ trên giường xuống rầm một cái.

“Đù má! Sao tôi lại ngủ với một người đàn ông thế này?”

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh, “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người khác mở ra từ bên ngoài.

“Trời ạ, thật sự là Thư Nghiêu sao, chiếc đồng hồ này là hàng số lượng có hạn mà tổng giám đốc Thư tặng cho cậu ta mà!”

Bạc Lâm nghiêng người nhíu mày nhưng không nhúc nhích.

Không ai biết chuyện cậu thích đàn ông, chẳng lẽ là người đàn ông tối hôm qua đang nhảy cẫng lên này ư?

Khóe miệng cậu nhếch lên cười lạnh, cậu muốn nhìn thử xem người đàn ông mà Lục Trạch Tây tìm cho cậu rốt cuộc là loại người như thế nào!

Giọng điệu như sợ không có ai nghe thấy ở ngoài cửa lại nó tiếp: "Hoa Giản, cậu ở bên Thư Nghiêu từ lúc nào? Cậu...”

Bạc Lâm nhanh chóng nghe thấy một giọng nói quen tai: "Cút con mẹ cậu đi, ông đây là trai thẳng.”

Thì ra người đàn ông tối hôm qua tên là Hoa Giản.

“Hoa Giản, cậu bị điên à? Cậu đã lên giường với Thư Nghiêu rồi mà còn nói mình là trai thẳng sao?”

“Đúng vậy đó, lúc anh theo đuổi tôi có nói là anh đã come out với mẹ anh từ lâu, sao yêu đương với Thư Nghiêu rồi còn nói mình là trai thẳng nữa hả?”