Chương 2

Trong phòng nghỉ vẫn còn một vài nghệ sĩ khác, được cùng một người đại diện dẫn dắt với Lâm Chi Kiều, phòng nghỉ vô cùng ồn ào.

Âm thanh nói chuyện của hai người không lớn, cũng không khiến bọn họ chú ý.

Nhóm chuyên viên trang điểm lục tục rời đi, những người khác tụ lại một nhóm trò chuyện, Lâm Chi Kiều tự biết mình không xen lời vào được nên dứt khoát không đi qua đó góp vui.

Không bao lâu sau, người đại diện Ngô Nguyên đẩy cửa bước vào.

“Đã chuẩn bị xong chưa?” Anh ta nhìn một vòng, không biết là do anh ta cố ý hay vô tình mà ánh mắt không hề nhìn về phía Lâm Chi Kiều.

“Tất cả phải thể hiện tốt một chút, chủ động một chút.” Ngô Nguyên dặn dò: “Tuy lần này chỉ là buổi tụ họp của Ngân Hà chúng ta, nhưng công ty không chỉ mời nhân viên nội bộ mà còn mời không ít những tên tuổi lớn từng có hợp tác.”

Anh ta dừng một chút, trong tiếng dò hỏi ‘Anh Nguyên, còn có ai sẽ đến nữa thế’, trả lời: “Lâm Mộ Bạch sẽ đến.”

Trong phòng nghỉ yên tĩnh bỗng phát ra từng tiếng hoan hô.

Lâm Mộ Bạch là một ngôi sao mới nổi trong giới giải trí, cậu ta xứng đáng đứng thứ nhất trong lứa nghệ sĩ cùng tuổi, sau khi gia nhập giới giải trí, tất cả phim điện ảnh và phim truyền hình cậu ta tham gia đều trở nên nổi tiếng toàn mạng, các chương trình giải trí lớn đang cạnh tranh muốn cướp người, thù lao quay một mùa của Khách Mời Phi Hành đã lên đến con số hơn mấy trăm vạn.

Có thể nói, hơn 90% nghệ sĩ trẻ thế hệ mới đều lấy Lâm Mộ Bạch làm mục tiêu thần tượng.

Nghe thấy cái tên này, Lâm Chi Kiều rũ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh đến mức thờ ơ.

Ngô Nguyên ho nhẹ một tiếng: “Tôi còn nghe được một tin tức.”

Có người hô to: “Anh Nguyên à, anh cũng đừng úp úp mở mở nữa!”

Ngô Nguyên vô cùng thần bí nói: “Tôi nghe nói, Tống tổng cũng sẽ tới.”

“Tống tổng? Tống tổng nào? Là Tiểu Tống tổng hay là…”

Ngô Nguyên: “Tiểu Tống tổng đương nhiên là sẽ đến rồi, người tôi nói chính là vị Tống tổng của tập đoàn Tống thị kia kìa.”

Trong phòng nghỉ lần lượt vang lên những tiếng hít thở nặng nề.

Nếu nếu Lâm Mộ Bạch là một ngôi sao mới trong giới giải trí, thì Tập đoàn Tống thị là một gã khổng lồ kinh doanh không ai là không biết không ai là không hiểu ở trong nước, là bá chủ mà tự xưng hạng hai thì không có ai dám xưng hạng nhất.

Người đang cầm quyền hiện tại của Tập đoàn Tống thị là Tống Phùng Thời, năm nay mới 27 tuổi.

Tuy rằng còn rất trẻ tuổi, nhưng không có ai dám khinh thường năng lực của Tống Phùng Thời.

Trong phòng nghỉ không ngừng vang lên tiếng thảo luận, Ngô Nguyên liếc nhìn thời gian rồi nói: "Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, các cậu có thể vào hội trường."

Hội trường trang trí đẹp đẽ, tráng lệ nhưng không quá xa hoa.

Lâm Chi Kiều nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc trong đám đông, đều là những khuôn mặt đã xuất hiện nhiều lần trên màn ảnh.

Ngô Nguyên là người đại diện cấp trung trở xuống của Giải trí Ngân Hà, trong tay anh ta có rất nhiều nghệ sĩ, nhưng không có ai đặc biệt thành công.

Thật hiếm khi có một cuộc tụ tập đông người như vậy, Ngô Nguyên muốn đưa mọi người đến gặp gỡ mọi người, xây dựng mối quan hệ.

Lâm Chi Kiều đi theo sau đám đông, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, tập trung hoàn toàn vào hộp mù ăn dưa.

—— Nhiều nhất là vài phút nữa thôi, năng lượng sẽ đầy, cậu sẽ có thể mở hộp mù ăn dưa!

Mọi người dừng bước chân lại.

“Tống tổng! Rất vui được gặp mặt anh!” Giọng nói của Ngô Nguyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Chi Kiều.

Lâm Chi Kiều ngẩng đầu nhìn, vị Tống tổng này mặc bộ vest màu xanh đen, tóc đã được vuốt sáp, từ xa có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta.

Đó không phải là Tống tổng của Tập đoàn Tống thị kia, mà là Tiểu Tống tổng của Giải trí Sơn Xuyên, tên là Tống Xuyên.

Nhân tiện nhắc tới, Tiểu Tống tổng Tống Xuyên này là anh họ của Tống tổng Tống Phùng Thời, nhưng không tham gia vào công việc kinh doanh gia tộc Tống thị mà thay vào đó đã tự mình mở công ty giải trí Sơn Xuyên, ở trong giới cũng có chút danh tiếng.

Lâm Chi Kiều không có hứng thú, vừa định cúi đầu thì lại nghe thấy một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến, quen thuộc lại làm người khác chán ghét.

“Đã lâu không gặp, Tống tổng.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dốc nho nhỏ, còn có một tiếng thét chói tai bị đè nén trong cổ họng: “Lâm Mộ Bạch!”

Người vừa tới mặc một bộ vest trắng được may đo cẩn thận, tóc đen mềm mại và tinh tế, khuôn mặt trong sáng, khí chất tao nhã như tùng trúc, nhìn một cái thôi cũng làm người ta khó quên.

Ánh mắt Tống Xuyên bị Lâm Mộ Bạch hấp dẫn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng say mê, lập tức không thể rời mắt đi.

Lâm Chi Kiều lặng lẽ bước đi, cố gắng núp sau lưng những người khác, nhưng vẫn chậm một bước.

Lâm Mộ Bạch nhìn về phía cậu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Anh Chi Kiều? Anh cũng ở đây à?"

Lâm Chi Kiều: “... Ừm.”

Ngô Nguyên nhìn cậu rồi lại nhìn Lâm Mộ Bạch, có chút kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”

Lâm Mộ Bạch cười nói: “Đương nhiên là quen rồi, chúng tôi là ——”

“Họ hàng.” Lâm Chi Kiều giành trước nói.

Lâm Mộ Bạch hơi mím môi, đáy mắt xẹt qua chút buồn bã: “Ừm, là họ hàng.”

[Đừng để bị cậu ta lừa, ký chủ.] 888 lên tiếng: [Độ hảo cảm của cậu ta đối với cậu thấp đến mức âm 200 luôn rồi!]

Lâm Chi Kiều: [.]

Lâm Chi Kiều: [Vậy mà chỉ mới âm 200 thôi sao? Tôi còn tưởng phải đến âm cả trăm ngàn rồi!]

Xem ra nó lo lắng là dư thừa.

Lâm Chi Kiều nói cũng không sai, cậu và Lâm Mộ Bạch quả thực là họ hàng, hơn nữa còn là anh em cùng ba cùng mẹ.

Nhưng ngoại trừ nhà họ Lâm ra thì không có ai biết chuyện này.

Tuy rằng là tam thiếu gia của nhà họ Lâm, nhưng từ nhỏ Lâm Chi Kiều đã bị đưa đi gửi nuôi ở nhà người khác.

Chỉ vì lúc Lâm Chi Kiều được sinh ra, nhà họ Lâm tìm người tính một quẻ, nói mệnh của Lâm Chi Kiều quá cứng, nếu nuôi bên cạnh sẽ khắc nhà họ Lâm, ảnh hưởng đến vận may của nhà họ Lâm.

Thế cho nên sau khi được đón trở về nhà họ Lâm, đãi ngộ của Lâm Chi Kiều ở trong nhà cũng hoàn toàn không tốt.

Khác với cậu, Lâm Mộ Bạch là cực cưng bảo bối trên đầu quả tim của nhà họ Lâm, là ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của anh cả và ba mẹ, từ nhỏ đã nhận được hết mọi sự cưng chiều.

Môi Lâm Mộ Bạch khẽ động, như muốn nói gì đó với Lâm Chi Kiều, nhưng Tống Xuyên ở một bên lại lên tiếng trước: "Mộ Bạch, em có rảnh không? Chúng ta qua đó ngồi nói chuyện nhé?"

Lâm Mộ Bạch do dự một lát, gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, tầm mắt Tống Xuyên lướt về phía Lâm Chi Kiều, trong ánh mắt ẩn chứa khinh thường và cảnh cáo.

Giống như đang bất mãn với hành động của Lâm Chi Kiều vì đã làm cho Lâm Mộ Bạch buồn bã vậy.

Lâm Chi Kiều còn nghe thấy Tống Xuyên thấp giọng nói: “Mộ Bạch, thời gian của em rất quý giá, không cần phải lãng phí vào những người không đáng.”

Không có chỉ tên nói họ, nhưng Lâm Chi Kiều lại biết người anh ta nói chính là ai.

Cậu bĩu môi, thầm nghĩ: [Lại còn cố chấp mê muội như vậy, sợ là anh ta còn không biết mình chỉ là một con cá trong ao cá của Lâm Mộ Bạch thôi đâu nhỉ?]

888 phụ họa: [Đúng vậy đúng vậy.]