Chương 5

[Như vậy không phải trùng hợp rồi sao! Vậy mà Trương Thanh cũng tới khách sạn Rodilante này!]

Có người đã bắt đầu tìm kiếm Trương Thanh trong đám người, nhưng lại không tìm được mục tiêu.

[Ở phòng 2520! Tống Chí đã đặt phòng rồi, đăng ký thông tin của ông ta và Trương Thanh, nhưng người nhận phòng... lại là Trương Thanh và chân ái của mình!]

[Tống Chí cũng đi theo nữa! Là đến để tham gia với bọn họ thuận tiện yểm trợ cho bọn họ luôn! Cái ông chú này chẳng lẽ có đam mê đội nón xanh đặc biệt gì đó sao?]

[Tuyệt tuyệt, dưa này cũng quá kí©h thí©ɧ rồi!!!]

Mọi người đồng thời hít hà một hơi!

Không biết Tống Chí và Trương Thanh có biết hay không, nhưng mọi người có mặt ở đây đều biết người nắm quyền Tống thị là Tống Phùng Thời hôm nay cũng có mặt tại khách sạn Rodilante!

Ba người bọn họ sao dám ở dưới mí mắt của Tống Phùng Thời! Lén lút chơi lớn như vậy!

Dưa này! Thực sự là một sự kí©h thí©ɧ không thể chịu nổi đối với họ!!!

Mọi người trên thế giới đều có một trái tim hóng chuyện.

Nghe được tin tức bùng nổ như vậy, càng ngày càng có nhiều ánh mắt tràn đầy cảm xúc khác nhau hướng về phía Tống Phùng Thời và Tống Xuyên.

Mặc cho rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, Tống Phùng Thời vẫn bình tĩnh quay đầu ra chỉ thị cho trợ lý Đường ở bên cạnh.

“Phòng 2520, đi xem xem.”

Trợ lý Đường: “…”

Lúc trước khi nhận việc cũng không có ai nói, phạm vi công việc của trợ lý cũng bao gồm việc bắt gian mà!

Trợ lý Đường đáp lại rồi cố gắng bình tĩnh rời khỏi hội trường.

Phía sau lưng của Tống Xuyên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, quyết tâm ban đầu của anh ta bị thay thế bằng bất an và hoài nghi, càng ngày càng mãnh liệt.

Anh ta mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời.

Nhà họ Tống có truyền thống gia tộc nghiêm khắc, không bao giờ cho phép những chuyện như vậy làm hỏng truyền thống gia đình, một khi bị phát hiện...

Nghĩ tới Tống Phùng Thời ngày thường luôn cứng rắn, không có chút thủ đoạn nhẹ nhàng nào đáng nói, đôi mắt Tống Xuyên đen lại.

Lỡ như anh ta thật sự không phải huyết thống của nhà họ Tống... Vậy thì chẳng phải tất cả những cạm bẫy mà anh ta đã cẩn thận giăng ra bao nhiêu năm đều trở thành vô ích sao!

Nhà họ Tống sẽ không bao giờ cho phép người ngoài thèm muốn giang sơn Tống thị!

—— Không phải sự thật, tuyệt đối không phải sự thật!

Anh ta cầu nguyện trong lòng, nhưng giọng nói như ma quỷ kia vẫn tiếp tục!

[Trời má trời má! Nhân viên công tác sao lại cầm chìa khóa đến phòng 2520?! Bên cạnh còn có một người đi theo… Cái gì? Anh ta là trợ lý của Tống Phùng Thời sao?!]

Lâm Chi Kiều: [Hít! Chẳng lẽ trợ lý Đường…]

Đi bắt gian!

Mọi người đều hét lên trong lòng, giúp Lâm Chi Kiều hoàn thành cái câu mà cậu chưa nói xong.

Lâm Chi Kiều hưng phấn đến mức đôi má trắng nõn nổi lên màu ửng đỏ, cậu ước gì mình có thể lập tức đi theo trợ lý Đường, trực tiếp đến hiện trường ăn dưa.

Đáng tiếc cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

[Nhân viên công tác gõ vang cửa phòng nghỉ, nói thẳng là nhận được khiếu nại có người tụ tập dâʍ ɭσạи! Người ở bên trong cánh cửa vô cùng hoảng loạn nhưng lại không có ai mở cửa! Nhân viên công tác tiến hành cảnh cáo lần một, cảnh cáo lần hai…]

[Xong! Trực tiếp quẹt thẻ đẩy cửa vào!]

[Trên thảm rơi đầy quần áo váy vớ lung tung, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt!]

[Còn về trên giường… Hửm? Tại sao chỉ có Tống Chí và Trương Thanh thế? Chân ái của Trương Thanh đâu rồi? Ồ, hóa ra là đang núp trong tủ ha ha ha ha!]

[Trời má! Trợ lý Đường đi qua mở cửa tủ! Không hổ là trợ lý của Tống tổng! Năng lực phán đoán sao lại chuẩn xác như vậy chứ!!!]

Người và vật chứng đều có đủ, ba người Tống Chí không thể biện minh được, kết cục đã định đã thành.

Mọi người liên tục gật đầu ở trong lòng.

Đúng vậy đúng vậy!

Ăn dưa mà sao không có video chứ! Cũng quá không dễ chịu rồi!

888 không xác định nói: [Sau này nâng cấp, chắc là có lẽ có thể... có đi?]

Lâm Chi Kiều cảm thán: [Nhưng mà Tống tổng thật sự rất biết nắm bắt thông tin, chỉ sợ là tới tham gia tụ hội chỉ là tiện đường mà thôi, mục đích thật sự của Tống tổng thế mà lại là bắt gian!]

Tống Phùng Thời bỗng được “khen” một cách không thể hiểu được: “...”

Trợ lý Đường đi bắt gian rồi nhanh chóng quay lại hội trường, sau đó thì thầm vào tai Tống Phùng Thời nói gì đó.

Tống Xuyên không nghe thấy trợ lý Đường nói gì, nhưng anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Phùng Thời đang nhìn mình.

Vẫn thờ ơ không gợn sóng, nhưng lại như ẩn chứa một lưỡi dao vô hình, lạnh băng đau đớn.

Rõ ràng anh không có nói cái gì cả, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói.

Thái độ này đã nói cho Tống Xuyên biết, lời mà giọng nói không rõ kia nói... chỉ sợ là sự thật.

Tống Xuyên nói với giọng khô khan: “Phùng Thời, chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, càng không thể chứng minh thân phận của anh...”

“Xuyên tiên sinh.” Trợ lý Đường ngắt lời anh ta: “Thân phận của anh như thế nào không phải do anh quyết định là được, người khác nói cũng không tính, Tống tổng của chúng tôi càng tin tưởng vào khoa học hơn.”

Ngụ ý, việc xét nghiệm ADN là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.

Tống Phùng Thời lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Tốt nhất từ

nay anh nên bắt đầu cầu nguyện đi, cầu nguyện thân phận của anh không có vấn đề gì.”

—— Anh đều đã biết.

Tống Xuyên đột nhiên ý thức được, những hành động mà anh ta cho là đều ẩn giấu trong bóng tối, Tống Phùng Thời đều biết hết.

Chỉ là trước đây vì nể tình mối quan hệ anh em huyết thống của bọn họ nên Tống Phùng Thời không vạch trần, nhưng nếu anh ta không phải thì…

Mồ hôi lạnh của Tống Xuyên đã ướt đẫm thái dương, nhìn anh ta vô cùng chật vật.

[Haizz, hết năng lượng rồi.]

Thanh âm của chàng trai đó lại vang lên, ánh mắt Tống Phùng Thời khẽ động, ánh mắt lại lần nữa khóa chặt trên người thanh niên tóc hạt dẻ.

Đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách trong suốt rơi vào tầm nhìn của anh, sau đó lại nhanh chóng bị nhấn chìm.

Lâm Chi Kiều cúi đầu: [Đáng tiếc thật, hộp mù hôm nay không khui ra được dưa gì về Tống Phùng Thời cả.]

[Người trẻ tuổi nhất nắm quyền trong lịch sử Tập đoàn Tống thị, với thân phận cao như vậy, nhất định phải là nam chính của Điểm Gia hay là nam chính của Lục Tấn đi! Nam chính của truyện sắc cũng có thể!]

Tống Phùng Thời: “…”

[À không đúng, cũng có thể là nam phụ mỹ cường thảm, dù sao thì Tống tổng cũng…]

Mọi người nín thở dựng lỗ tai lên.

Dưa của Tống tổng kìa! Đời này chưa chắc có thể nghe được một lần nào đâu!

888: [A a a a ký chủ! Đã gửi rồi đã gửi rồi! Lần này thật sự đã gửi rồi!!!]

Lâm Chi Kiều hoàn hồn, ý thức được cái gì đó, vừa hưng phấn vừa căng thẳng nín thở: [Bao nhiêu bao nhiêu? Không không không, trước tiên mi đừng nói, để ta đoán thử xem… 3 vạn? 5 vạn? Hay là, hay là 8 vạn?]

Phần thưởng cho một quả dưa tiêu hao hết năng lượng còn lại trong một hơi thì cũng không thể quá thấp phải không?

[Thấp thấp!] Giọng nói điện tử của 888 kích động đến biến hình: [Là 38 vạn!!!]